KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 57

bổ, sầm mặt quát khẽ: “Im ngay!”

Nếu Mục tiên sinh quát mắng cấp dưới như thế, thì chắc chắn đối phương sẽ
run lẩy bẩy mà ngậm miệng, tiếc rằng khí thế của anh lại không có tác dụng
với hai kẻ kia. Hai đứa chỉ kinh ngạc, nhìn anh nước mắt lưng tròng, khi
thấy anh không hề có ý dỗ dành thì chúng lại càng ấm ức, và càng khóc to
hơn.

Trong suốt mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Mục Dục Vũ cảm thấy
bực bội đến thế này. Anh chỉ muốn lấy thứ gì đó nhét vào miệng hai kẻ kia,
nhưng lại không thể làm việc này nên đành đập giường một cái “bốp”, rồi
quát lớn dọa dẫm: “Tôi nói im ngay, có nghe không!”

Lần này có hiệu quả rõ rệt, hai kẻ một lớn một bé trong tích tắc ngừng khóc
ngay lập tức. Chúng mở to mắt nhìn anh, ánh mắt đầy ắp sự sửng sốt, hai
cặp mắt đen láy, ươn ướt thoáng chốc nhuốm vẻ tổn thương và khó tin. Sau
đó, thằng bé luồn xuống giường, khóc òa lên chạy ra khỏi phòng, còn thằng
lớn thì trừng mắt, ném lại cho anh một câu: “Anh rể hư, anh rể làm sai còn
hung dữ, anh rể là đồ hư đốn!”

Rồi nó cũng chạy ra khỏi phòng.

Mục Dục Vũ thực sự cảm thấy kỳ lạ.

Anh chẳng qua chỉ áp dụng cách thông thường để ngăn hai đứa tiếp tục la
hét thôi, chẳng mắng cũng không đánh đập gì chúng, mọi hành vi đều rất
“nhân đạo”, sao lại trở thành “đồ hư đốn, đã làm sai còn hung dữ”?

Đúng là hai đứa nhóc quái quỷ, thiếu dạy dỗ.

Mục Dục Vũ hậm hực thầm mắng. Nhưng chính điều này lại khiến anh giật
mình, mới bước vào giấc mơ kỳ quái chưa đầy mười phút mà anh đã coi là
thật rồi sao?

Không được, hoang đường quá, tất cả đều là giả, đây chỉ là giấc mơ, tỉnh
dậy là ổn, tỉnh dậy thì sẽ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.