KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 56

“Con không thèm, con là trẻ ngoan, phần dành cho bố thì chỉ bố được ăn
thôi.”

Hai đứa vẫn đang lằng nhằng về chuyện có tiếp tục ăn vụng nữa không. Mục
Dục Vũ lại có một linh cảm chẳng lành, anh choàng mở mắt, sau khi nhìn kĩ
xung quanh, anh bất lực thở dài, chậm rãi ngồi dậy.

Quả nhiên, anh lại quay về giấc mơ kỳ quái đó.

Lần này anh vẫn tỉnh dậy trên chiếc giường đó, nhưng trước mặt đã có thêm
hai người: Một là cậu em ngốc của Nghê Xuân Yến, một là cậu bé khoảng
năm, sáu tuổi mà anh từng gặp trong giấc mơ lần trước, gọi anh là bố.

Hừ, giấc mơ quái quỷ gì đây? Tại sao nằm mơ một lần chưa đủ, còn phải mơ
tiếp lần thứ hai?

Mục Dục Vũ trừng mắt nhìn hai kẻ một lớn một bé bên cạnh giường. Cậu bé
lập tức hô lên một tiếng rồi trèo lên, ôm lấy cổ anh, la hét ỏm tỏi: “Bố tỉnh
dậy rồi, bố bố... bố khỏe hơn chưa?”

Thằng bé trông không mập nhưng khi bị nó nhào lên người, anh mới biết nó
nặng thế nào. Mục Dục Vũ sa sầm mặt, kéo thằng bé ra. Anh không quen bị
người ta bám lấy thế này, cho dù là phụ nữ hay trẻ con.

Nhưng anh không kiếm soát được lực tay, nên đẩy thằng bé quá mạnh, khiến
nó văng ra một góc giường. Cũng may, cậu ngốc kia đã nhanh chóng dang
hai tay ra đón lấy thằng bé theo bản năng, nên nó mới không bị ngã xuống
đất. Và như thế hai kẻ một lớn một bé sợ chết khiếp. Sau ba giây im lặng,
thằng bé ngoác miệng ra gào khóc inh ỏi.

Thằng bé vừa khóc thì đứa lớn cũng nhệch miệng ra khóc theo, hai đứa tủi
thân ghê gớm, vừa khóc vừa trách móc Mục Dục Vũ. Một đứa gào lên: “Bố
hư, Phi Phi ngoan như thế, bố còn đẩy Phi Phi.” Đứa kia cũng gào theo:
“Anh rể hư, Phi Phi ngoan như thế, anh rể còn đẩy Phi Phi.”

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Mục Dục Vũ giờ mới biết tiếng khóc trẻ con
có thể cao chót vót và chói tai như thế. Anh bỗng cảm thấy đầu đau như búa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.