KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 64

Chương 7

Ở trong phòng chăm sóc đặc biệt bảy ngày, bà Mục Giác, mẹ nuôi của Mục
Dục Vũ cuối cùng được chuyển ra phòng bệnh thường.

Một tuần sau, bà tỉnh lại nhiều hơn, ăn uống cũng bắt đầu vào quy luật. Mỗi
khi Mục Dục Vũ đến thăm, bà đã có thể ngồi dậy, nở nụ cười dịu dàng hiền
từ như xưa, nắm tay anh cũng có sức lực hơn.

Mấy ngày sau nữa, bà bắt đầu chán nơi này, đòi Mục Dục Vũ cho về nhà,
không muốn ở trong bệnh viện nữa.

“Cây cỏ ngoài ban công không có dì chăm sóc thì không được đâu, còn cả
Tây Tây nữa, chắc nó nhớ dì lắm, con mèo đó từ nhỏ đã quen dì, chưa từng
xa dì lâu thế, tâm lý động vật nhỏ rất nhạy cảm, nó sẽ tưởng dì bỏ rơi nó, sẽ
đau lòng lắm.”

Mục Dục Vũ gạt phắt đi. “Cây cỏ có người chuyên chăm sóc, mèo cũng có
người lo rồi, dì đừng lo những chuyện vớ vẩn này, cứ ở lại đây đi.”

“Nhưng dì còn có bạn bè hàng xóm, không về thì sau này họ có trò vui gì
cũng không gọi dì đâu.”

Mục Dục Vũ mỉm cười, nói với bà: “Dì yên tâm, họ đều biết dì đang ở bệnh
viện, không ai vì dì bị bệnh mà trách cứ đâu, đợi mấy hôm nữa dì khỏe hơn,
con sẽ bảo họ đến thăm dì.”

Mục Giác bất mãn nhìn anh, cuối cùng đành chịu thua, bà lắc đầu thở dài vẻ
thỏa hiệp. “Được rồi, thật không biết con trưởng thành kiểu gì, mới ba mươi
tuổi đầu đã cố chấp như một ông già, coi chừng vợ con không chịu nổi.”

Mục Dục Vũ hơi nheo mắt, sắc mặt không đổi, cười cười mà không nói gì.

“Sao không thấy Diệp Chỉ Lan?”

“Ra nước ngoài rồi ạ.” Mục Dục Vũ đáp. “Cô ấy có gọi điện nhờ con hỏi
thăm dì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.