KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM
Phỉ Ngã Tư Tồn
www.dtv-ebook.com
Chương 17
Gió bên ngoài rất mạnh, buổi chiều trong núi, trong bóng râm của cây
cối, trên cửa kính chỉ có hình bóng cây cối lay động, giống như hoa tuyết
trắng rụn vỡ rơi trên cửa sổ trong mùa đông. Trong ánh sáng ảm đạm,
gương mặt anh hiện lên không rõ ràng, nhưng cô biết anh đang nhìn mình.
Anh không màng tất cả đến đây, còn cô lại không thể không màng tất cả mà
theo anh. Con đường phía trước không thể biết được, bước một bước này
chính là thịt nát xương tan.
Giọng nói của anh nhẹ bẫng như mơ: “Tĩnh Uyển, trời tối anh phải đi rồi,
chỉ có mấy tiếng, em có thể ở lại cùng anh không?”
Đáng lẽ cô phải lắc đầu, việc này nên mau chóng kết thúc, anh nên mau
chóng rời khỏi đây, cô nên về nhà. Nhưng không hiểu vì sao khi anh nhìn
cô như thế, cô lại mềm lòng, cuối cùng vẫn gật đầu.
Cô không biết anh đem theo bao nhiêu người, nhưng trong thành Càn
Bình, trong khu vực Dĩnh quân, đem nhiều người hơn nữa cũng chỉ là trứng
chọi đá. Giữa đám cây cối ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lướt qua đám cảnh vệ,
ánh nắng chiếu vào song cửa sổ, đã sang buổi chiều, cúc áo cô anh đã nhặt
lên hết, đặt trên bàn trà, nó giống như những ngôi sao vỡ. Không có kim
chỉ, may mà trong túi xách có mấy cái kim băng, tuy quần áo đã được đính
vào, nhưng những chiếc kim băng bạc đó trông rất buồn cười. Xưa nay cô
rất coi trọng hình thức, thấy thế hơi chau mày, anh đã thấy cô không vui,
bèn nảy ra ý nghĩ, anh ngắt mấy bôong hoa nhài trên bàn trà xuống, cài
từng bông lên kim băng, trong chốc lát kim băng đã bị che đi, chỉ còn lại
những cánh hoa trắng muốt nở bung trên áo. Cô mỉm cười lấy từng bông
cài lên kim băng, anh ngồi trên sofa ở xa xa, im lạng nhìn cô.