KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 170

bước xuống xe, đó là Thẩm Gia Bình, từ xa đã cười nói: “Cậu Sáu Doãn
tiểu thư đến rồi”.

Mộ Dung Phong dường như nghe chưa rõ: “Cái gì”. Thẩm Gia Bình cười

tươi roi rói, nói: “Doãn tiểu thư đến rồi”. Mộ Dung Phong chợt đứng đờ ra,
chỉ thấy một cô gái trẻ xuống xe, tuy chỉ mặc quần áo vải bình thường,
nhưng hình thức thướt tha đó quá đỗi quen thuộc, chính là Tĩnh Uyển. Một
cô gái trẻ tuổi yếu đuối, chịu bao hoảng sợ và khổ cực, nhưng chỉ nhìn anh
từ xa trong lòng đã không ngăn nổi vui mừng, giống như sắt gặp nam
châm, sản sinh một lực hút không màng tất cả, khiến cô lao vế phía anh.

Mộ Dung Phong bước mấy bước xuống bậc thang, từ xa đã dang tay ra,

cơ thể ấm mềm của cô lao vào lòng anh, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, mắt
ngấn lệ long lanh, nụ cười nở trên gương mặt, khóe miệng hơi run run, câu
nói đó không sao nói ra nổi.

Anh ôm chặt lấy cô cảm giác như trong giấc mơ không chân thật, dường

như chỉ có dùng tay ôm cô thật chặt như thế mới có thể tin rằng đây là sự
thật. Anh đột nhiên kêu lớn một tiếng, ôm cô lên quay mấy vòng, đó là cảm
giác vui mừng khôn xiết, không thể kìm chế được nữa, trái tim vui sướng
như sắp nổ tung. Cô chỉ thấy trời đất quay cuồng, trời và đất quay vòng
xung quanh, bên tai có tiếng ù ù, chỉ nghe thấy tiếng cười sang sảng của
anh: “Tĩnh Uyển, anh vui quá, anh vui quá!”.

Anh trẻ tuổi dẫn đầu ba quân, bình thường trước mặt mọi người đều rất

già dặn, lúc này vui mừng như điên, chợt bộc lộ hành động trẻ con, khiến
cả đám thư kí và tham mưu có mặt đều sững sờ.

Nụ cười của Tĩnh Uyển từ trong tim tràn ra, lan đến khóe mắt đầu mày,

anh cứ ôm chặt cô quay mấy vòng rồi mới đặt cô xuống. Giờ cô mới để ý
đến những người đứng bên cạnh phía doanh trại, họ cùng cười mỉm nhìn cô
và Mộ Dung Phong, cô nghĩ đến cảnh tượng đó đều bị người ta thấy hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.