Hà Tự An vốn rất trầm tính, hôm nay không biết vì sao đứng ngồi không
yên, khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, đi lại mấy lượt lại nhìn đồng hồ
trên tường. Căn phòng lớn làm việc này là nơi xử lý việc quân của Mộ
Dung Phong, trên tường treo mấy bức bản đồ quân sự, trên bàn đặt một núi
báo cáo quân sự, điện báo công văn đến và đi, ngoài ra còn mắc mấy chiếc
điện thoại. Cách bài biện rối ren ấy khiến người ta nhìn vào cảm thấy ngột
ngạt.
Hà Tự An ngồi một lát, đứng dậy bước vài bước, nghe tiếng tích tắc tích
tắc của đồng hồ trên tường, trong lòng càng khó chịu. Nghĩ một lát cuối
cùng anh đi ra ngoài, men theo hành lang đi thẳng về phía sau. Sắc trời đã
tối, trong căn nhà ngang phía sau có một vườn hoa nho nhỏ, cây cối xanh
tốt. Thẩm Gia Bình đang ngồi đó, vừa ngân nga khúc dân ca vừa bốc lạc
ăn, thấy anh đi vào liền chào một tiếng. Hà Tự An nhìn vế phía sau, phía
sau là một tầng sân nữa, cảnh vệ đứng gác cổng, có thể thấy thị vệ đi lại
thấp thoáng tuần tra bên trong. Hà Tự An hỏi Thẩm Gia Bình: “Sớm như
vậy Cậu Sáu đã đi ngủ rồi?”.
Thẩm Gia Bình nói: “Mới ăn tối xong, lát nữa đưa Doãn tiểu thư lên phố
mua đồ. Xem ra năm nay sẽ tổ chức đám cưới thật rồi”. Hà Tự An nghe nói
câu này, không khỏi cảm thấy tiếc nuối, thở dài một tiếng, dùng tay bóp vỏ
lạc, ấn đến bẹp dí, cuối cùng vổ tay, phủi hét vụn nhỏ, nói: “Không ngờ
Doãn tiểu thư này có thể tu thành chính quả”. Thẩm Gia Bình nói: “Tuổi
của Cậu Sáu cũng nên kết hôn lâu rồi, mấy lão phu nhân cứ nói hoài, chỉ là
cậu ấy không buồn nghe. Lần trước đi Càn Bình gặp người của Trình gia,
nguy hiểm như thế lại nhất định phải đi gặp Doãn tiểu thư, không phải anh
nói Cậu Sáu yêu thật lòng rồi sao?”.
Hà Tự An nói: “Yêu là yêu, kết hôn là kết hôn, đây là hai chuyện khác
nhau”. Thẩm Gia Bình cười ha ha, nói: “Dựa theo pháp luật, coi như họ đã
kết hôn rồi”. Hà Tự An nói một câu vô thưởng vô phạt: “Bây giờ là xã hội
dân chủ, đương nhiên phải dựa theo pháp luật rồi”. Tâm trạng anh vốn rất