KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 173

Sự đáng yêu của cái xác

James đứng dưới sông, nước ngập đến gối, anh với lên và đặt đứa trẻ sơ

sinh đã chết xuống đất ở bờ kia con sông, sau đó anh cũng lên theo. Frances
đang ôm chặt đứa bé gái vào cái đầm ngủ ướt nhẹp và lấm tấm bẩn của
mình và dợm bước quay vào nhà.

“Đứng yên đó!”
Frances nhìn cha đi lép nhép trong đôi giày đầy nước đến chỗ người bù

nhìn. Ông nắm chân nó và giật lên như nhổ một cái cây nhỏ. Cái đầu nó lúc
lắc, sau đó rơi xuống và lăn theo triền dốc rồi rơi tòm xuống nước. Nước
sông bắt đầu cuốn trôi nó đi. Frances ngắm cái đầu nổi lềnh bềnh trên nước
và nghĩ, “ Rồi hắn sẽ tìm thấy cây kẹo trắng đen của mình và ăn nó, sau đó
hắn sẽ kể cho ai đó ở một vùng đất xa xôi nào đó chuyện mình đã làm cho
xem.” Cái đầu trôi xa dần về phía biển và biến mất. Nhưng cái mũ của hắn
thì vẫn còn đây. Cái mũ phớt rách bươm.

James xé nát người bù nhìn ra. Bên trong nó là một cây cọc, chắc là cây

xanh, vì khi cha nhổ nó ra khỏi mặt đất, bạn có thể thấy là nó đang sống, rễ
mọc lưa thưa. Cuối cùng thì một cái cây có thể sẽ mọc lên từ người bù
nhìn. Có trái nữa cũng nên. Một cành cây sẽ đâm thẳng ra từ miệng hắn, và
ở đầu cành mọc ra một quả táo đỏ thật to. “Thử tưởng tượng,” Frances
nghĩ. “Tưởng tượng cảnh một cái cây mọc trong người bạn.” Tưởng tượng
bạn thấy lá cây ở khắp nơi, nằm ngay dưới da bạn và lớn lên từng ngày,
tưởng tượng những cái rễ mỏng manh xoắn lại dưới da bàn chân bạn,
những cái đầu rễ trắng bóc luôn tìm chỗ để đâm ra ngoài. Mặt đất là một
thỏi nam châm đối với rễ cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.