KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 313

Ông ta đẩy Frances về phía cửa, cô bé bị vấp và buột miệng “Cháu là

một người làm trò.”

Ông ta dừng lại và cười to, nhét tay trong túi quần - một giọng cười buồn

bã và hèn hạ, cái lưỡi nhọn của ông ta thè ra che hết môi dưới trong lúc một
tay ông ta tạo ra những tiếng leng keng trong đống tiền xu. Bên cạnh,
Boutros cao to vẫn không hề thay đổi biểu cảm trên mặt - và vẫn nhìn thẳng
vào cô. Có thể đang định nhảy xổ vào cô bé và không cho cô chút nào, sẽ
không có chút nào. Frances nhìn quanh nhưng chẳng thấy chỗ nào để chạy.
Tên khổng lồ ngu ngốc đang đóng cọc giữa cô và cánh cửa, tại sao cô lại
không chịu đi khi người đàn ông khó tính kia bảo cô đi chứ? Đột nhiên
Frances chỉ muốn ba chân bốn cẳng về nhà với Lily và Mercedes.

“Tên cháu là gì, nhóc con?”
Frances nói “Cháu phải đi đây, xin lỗi vì đã làm phiền”
Người đàn ông nhỏ ra hiệu cho cô “đến đây”, Frances đi chầm chậm

quay về phía ông ta. Ông chụp lấy cái chai trong tay cô bé, mọi thứ của ông
ta cứ như một cái lò xo xoăn tít và sẵn sàng búng vào mắt bạn bất cứ lúc
nào. Frances không thấy ông ta cử động, cô chỉ thấy bỗng nhiên mình đang
ngồi thẳng xuống một cái ghế dài.

“Làm ơn đi ông, cháu chỉ muốn về nhà thôi.”
“Coi nào cưng, cháu tên là gì?”
Frances không trả lời, ông ta nắm lấy cằm của cô bé bằng ngón cái và

ngón trỏ cô nhận ra ông ta khỏe mạnh hơn vẻ bề ngoài của mình - và lắc
đầu cô bé tới lúc cái cổ của cô nóng ran lên. Cô bắt đầu thả lỏng.

“Giờ thì cháu phải cư xử đàng hoàng. Coi nào. Cháu có định trả lời

không?”

Nói chung thì cũng không khó khăn lắm. Cô bé nói “Biến đi.”
Ông ta nắm một nắm tóc của Frances và lôi cô bé đứng dậy, Frances rất

phấn chấn vì sức mạnh của cái từ mà cô mới dùng, ở đây, lần đầu tiên từ
khi lớn lên. Cô cười vào mặt ông ta và làu bàu “Ông nghĩ tôi là ai, nhìn vào
cái chai đi, đồ ngốc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.