KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 390

Via Dolorosa Con Đường Thương Khó

“Vài tên bợm nhậu đã tấn công anh ở ngoài quán Jameel.” Nói dối lần

ba.

“Ui, Addy, nhẹ thôi!”
Adelaide lấy ra thêm một mảnh gỗ vụn và xịt thêm axít các-bô-lích vào

cái trán dập nát của Ginger. Thật may vì đó là phần cứng nhất hộp sọ. Và
cũng thật may là khi đầu anh đập xuống thanh tà vẹt đường ray thì mũi và
răng anh chỉ sượt trên sỏi. Và điều may mắn nhất là nhờ có tiếng rì rầm ấm
áp của những thanh ray bên dưới mà anh đã tỉnh dậy vừa kịp lúc để lăn vào
lề, để đoàn tàu chở than lúc giữa trưa chạy qua. Ai là thiên thần hộ mệnh
của anh nhỉ?

“Em muốn biết nó là ai và đừng nói những điều vớ vẩn nữa.”
“Sao chứ?” Nhưng có giả vờ cũng vô ích. Làm sao mà đã có lúc anh

nghĩ rằng cô có thể tin lời nói dối của anh chứ? “Nó là một trong những
đứa con nhà Piper ở New Waterford.”

Adelaide thấy ớn lạnh, nhưng cô gật đầu nói, “Frances.” Cô biết đứa bé

hư nhà đó có tên là Frances.

“Anh không biết nó muốn gì. Tối qua anh đi theo nó nhưng anh bị tấn

công bất thình lình trước khi kịp nói lời nào, anh không biết ai và bao nhiêu
người đã đánh anh.”

Adelaide nhìn anh. Đợi phần sau câu chuyện.
“Anh xin lỗi, Addy. Anh đã cho nó đi nhờ một lần, anh không biết tại sao

trước đây anh lại nói dối em nữa.” Bỗng dưng anh thấy thật mệt mỏi. “Nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.