KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 401

Cô đi ra và cuốc bộ đến nhà Teresa.
Đầu đêm hôm đó, Ginger nhìn thấy có ánh sáng dưới gara sau khi đặt

Carvery vào trong cũi. Anh ra ngoài và mở hai cánh cửa lên trên cặp đèn
pha xe tải sáng rực. Anh đứng yên một lúc, nhất thời không nhìn thấy gì, và
rồi nghe thấy tiếng khóc thút thít.

“Xin chào?” anh nói.
Lại tiếng thút thít khe khẽ.
Tiếng đó phát ra từ cabin. Ginger mở cửa tài xế và nhìn thấy một bóng

đen ngồi rúc vào cánh cửa còn lại. Một giọng nói khẽ cất lên, “Đừng nói
với ai em ở đây.” Cổ họng anh giật lên vì sợ hãi. Là cô. Theo bản năng anh
tắt đèn và chúng chậm rãi mất dần ánh sáng.

“Em sợ lắm,” cô nói, giọng nghẹn lại sau hai bàn tay ôm lấy mặt.
“Anh sẽ không làm hại em đâu.”
Cô nói gì đó anh không hiểu, chỉ vừa đủ nghe và biến âm bởi nỗi buồn.
“Em không ở lại đây được, Frances.”
Tiếng khóc lại vang lên - yên lặng, đều đều theo nhịp, không còn đam

mê gì nữa. Như tiếng một đứa trẻ thường xuyên khóc cho đến khi ngủ thiếp
đi, và tỉnh giấc và giờ không còn khóc thành tiếng nữa vì không còn sức lực
gì.

“Chuyện gì vậy?”
Tiếng nấc nhẹ, giọng nói nhão nhẹt và yếu ớt, “…đánh em.”
“Cái gì?” anh nói, chân bước lên bậc thang. Cô sợ hãi lùi lại khỏi anh.
“Suỵt suỵt, Anh không đánh em đâu, có chuyện gì vậy?”
“Em bị đánh rồi.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Em không kể được.”
“Em kể được. Nhưng Frances, em không ở đây được, đi vào nhà nào.”
“Không-g-g” Nỗi kinh hoàng mới, những giọt nước mắt mới.
“Làm sao anh giúp em được nếu em không chịu vào nhà?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.