KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 431

Một ngày mới tươi đẹp

Phía bên kia thành phố, Camille pha ấm trà đầu tiên trong ngày hệt như

một bà góa phụ. Vẫn chưa có tin tức gì về con trai nhưng bà đã được biết
về việc mất tích của chồng mình. Một anh chàng trẻ tuổi có tên là Mountie
đập mạnh cửa lúc gần nửa đêm. Bà đã không ra mở cửa cho anh, vì nghĩ
rằng có thể đó là một vụ tấn công; rồi thì bà nghĩ, vậy thì có gì khác biệt
nào? Dường như không phải vì chồng bà đã từng giữ rịt lấy bà theo lề lối
kiểu như vợ của một gã đánh bẫy thành đạt xem việc ngóng chờ đã trở
thành một thói quen chính đáng. Vì vậy bà đã mở cửa và Mountie nói với
vẻ mặt dài thường thượt,” Tôi rất lấy làm tiếc, thưa Bà nhưng tôi có vài tin
xấu muốn thông báo bà.” Sau đó anh rời đi bỏ lại nỗi cùng cực của cuộc
đời.

Đứa con trai đầu của Camille đã về đến nhà và rất khó khăn mới mở

được cái cửa cái trước sức nặng của thân hình như tủ kéo kềnh càng.

“Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Bà kéo lê mình xuống cầu thang cùng với cái hộp đựng mũ bên tay này

và rương đựng bộ đầm cưới của bà ở tay bên kia. “Cha con mất rồi, mẹ về
nhà đây.”

Giờ đây Camille sửa lại tách trà theo kiểu mà cha bọn trẻ yêu thích và

mang nó để lên phòng ngủ của ông trên lầu. Trời vừa rạng sáng. Ông không
biết rằng bà đang ở đó. Bà sắp sửa gây cho ông một sự ngạc nhiên.

Mercedes ngồi xuống ghế của cây đàn piano và ngồi nhìn James cho tới

khi ông bật mở mắt vào lúc bình minh. Đó là thói quen có từ thời chiến
tranh. Cô đã học được điều đó từ ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.