KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 457

“Tôi đây?”
Teresa miễn cưỡng cúi xuống cho đến khi cô ngồi xổm bên cạnh giường

-cô không có ý định quỳ xuống, mặc cho cô đã làm những gì. Cô ấy nhìn
vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Frances. Màu nâu đỏ. Đúng hơn là, màu
nâu với những mảng màu xanh nằm yên hoặc di chuyển.

“Teresa. Hãy kể về mẹ tôi”
“…Tôi không biết mẹ cô.”
“Cô đã đến đám tang của bà.”
“Đúng vậy.”
“Cô phải biết chút ít về bà ấy chứ. “
“Có một chút.”
“Vậy cô đã biết điều gì?”
Teresa thở dài. “Tôi cảm thấy tiếc cho bà ấy, chỉ có vậy thôi,” và cô ngạc

nhiên khi nhận thấy nỗi phiền muộn đang nghẹn lại trong cổ họng. Tiếc cho
ai? Cho một người nào đó thậm chí cô còn chưa biết.

“Cô đã cho tôi một viên kẹo.”
“Tôi à?”
“Mùi bạc hà cam thảo.”
“Tôi không nhớ cô.”
“Khi đó tôi có mái tóc vàng.”
Teresa cứ cho rằng cô bé tóc vàng là một người khác, cái người mà cô

vừa mới cùng cầu nguyện khi nãy. “Cô còn quá bé để nhớ những chuyện
đó.”

“Tôi nhớ rõ mọi chuyện.”
Frances nhắm mắt lại một chút, nhớ lại bên trong hàng mi của mình

khuôn mặt tuyệt đẹp của Teresa. Teresa chờ đợi. Cô ấy chờ đợi cô gái nhỏ
mà cô đã cho kẹo. Frances lại mở mắt ra lần nữa.

“Và tôi nhớ là cô đã đến đứng ngay bên giường tôi và chạm vào đầu tôi

để tôi không phải sợ hãi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.