KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 517

người ta sẽ cho rằng tôi đang muốn rao bán thứ gì đó. Hay tệ hơn, muốn
cuỗm thứ nào đó đi. Tôi ước ao mình có thể tàng hình nhỉ. Hay ít nhất tôi
trông có vẻ không phải ai đó mà người ta muốn nhìn thấy. Người ta không
còn là một phần của bức tranh nữa, họ dừng cuộc đánh cờ lại và ra khỏi
khung tranh, cản tầm nhìn của tôi. Họ thấy được gì khi họ nhìn tôi vậy kìa?

Ngày thứ Sáu, ngày 19 tháng Tư - Lạy chúa tôi, thánh Mary và thánh

Joseph, tối qua tôi lẻn ra ngoài khi Giles còn say ngủ. Tại sao tôi đã không
làm điều tương tự nhiều tuần qua nhỉ? Tôi đã nghĩ âm nhạc hiện diện khắp
nơi suốt cả ngày, nhưng đêm thì chắc chẳng có gì cả. Vấn đề là tôi không
thể lẻn vào bất kỳ chỗ hay ho nào mà không có ai đi theo cùng. Nhưng ở
một chừng mực nào đó, nhắm nháp chút rượu vào ban đêm, những ngọn
đèn đường, cuộc sống bên vỉa hè của xã hội ngoài rìa khu Broadway, phía
sau những ô cửa sổ được giăng màn, những câu lạc bộ riêng tư kín đáo với
cửa cuốn lúc nào cũng đóng im ỉm, âm thanh yếu đuối từ kèn trumpet và
trống, những cái xe hơi dài nhất mà tôi đã từng trông thấy cũng đã đủ với
tôi. Tôi đã nghĩ Harlem sẽ ngủ vùi khi tôi lên đến đó, hãy nghĩ về số lượng
nhà thờ thì bạn thấy ngay, nhưng có lẽ nhà thờ cũng biến thành câu lạc bộ
đêm như đồ chơi con nít bất thần sống dậy và cử động như thiệt vì đó là
một thành phố hoàn toàn khác - dù sao thì nó là như vậy trên các con phố
chính. Cha thường nói rằng ở Ireland số lượng nhà thờ chỉ bị lép vé / qua
mặt / vượt quá bởi số lượng các quán rượu. Đại lộ Lenox tấp nập hàng đoàn
người ăn mặc hào nhoáng, xa hoa, đẹp đẽ, hàng dãy dài xe hơi hạng sang
nối đuôi nhau, một lô một lốc người da trắng, ngay cả những cặp đôi mà
người da trắng đi với người da màu lũ lượt đổ dồn về rồi lại đi ra khắp mọi
chốn. Hơi bị trắng hóa một chút trong đêm. Tôi đang sắp sửa đáp trả lại
người đàn ông đứng kế bên mình, khi hắn ta hỏi, “Cưng ơi, bạn trai của em
đâu?” để rồi tôi có thể đi vào bên trong một nơi nào đó, bất kỳ nơi nào,
miễn là nơi đó có âm nhạc, âm nhạc và âm nhạc. Tuy thế, tôi vẫn đến một
nơi. Câu lạc bộ Jerry Chan’s Chop Suey ở giao lộ Canal và Bowery. Thật
tuyệt. Đây là vận may của tôi: “Bạn có thể gặp một người khách lạ cao to,
rám nắng và bảnh trai.” Thật là lãng mạn, phải không nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.