KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 524

Ngày thứ Hai, ngày 03 - David thì quá ngượng ngùng đến nỗi anh ta

không thể khiêu vũ được nhưng có hàng tá gã trai khác sẵn sàng khiêu vũ
cùng tôi và tôi thấy hoàn toàn được che chở, bởi, rốt cuộc thì, tôi cũng có
một vệ sĩ. Anh ta khó chịu, thấy chướng tai gai mắt khi tôi khiêu vũ bên
một gã trai da màu tên là Nico nhưng anh ta phải cho qua chuyện đó thôi,
tôi không thể hiểu nổi tại sao màu da lại có thể gây ra một cuộc bạo loạn,
hiềm khích như vậy. Tôi đang tự hỏi có điều gì giống như vậy đang diễn ra
ở khu Pier bến cảng hay Đại lộ thứ Mười Bốn hay không? Tôi đang rất
nóng lòng tìm hiểu cho ra lẽ chuyện này. Tối mai, David sẽ dẫn tôi đến
Ziegfield’s Follies. Có lẽ tôi sẽ giới thiệu / đưa anh chàng đi gặp Giles chơi.

Ngày thứ Ba - Bây giờ tôi muốn trở thành một cô gái nhảy nhót trong

ban nhạc, tôi đang tính học lớp nhảy điệu clacket, quên hẳn nhạc opera đi.
Tôi nghĩ đây là một thành phố mê hoặc, huyền bí nơi bạn có thể nghe với
những đôi tai khác nhau và có thể nhìn với những đôi mắt khác nhau. Tôi
có cảm tưởng như trước giờ tôi đang sống dưới hầm mộ mà thôi.

Ngày thứ Tư - Tôi thật tắc trách, nhật ký dấu yêu ơi, làm sao mà tôi lại

không kể với bạn về David lúc trước nhỉ?

David là một người lính, vệ sĩ của tôi. Anh hỏi tôi, “Làm ơn cho tôi hỏi,

thưa quý cô, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?” Anh mười chín tuổi và anh
đang trên con đường đời tiến về phía trước. Anh vui vẻ, tự tin và yêu đời. Ít
nhất thì cách anh ăn mặc nói lên điều đó. Giọng anh nói chuyện thật ngọt
ngào và dễ chịu. Anh là nông dân và cha anh đã tức điên lên với con mình
vì anh nhập ngũ nhưng anh đã quyết như vậy. Anh muốn trải nghiệm cuộc
sống đôi chút trước khi bị trói buộc bên cái cày, cắm mặt vào thửa ruộng
cho đến hết đời và ai có thể buộc tội anh vì làm điều đó được? Tôi gặp anh
ở Chan’s, nơi tôi thường đến đọc sách và ăn chút gì đó trước khi tôi bị
nghiền nát ở lớp luyện thanh. (D. cao lớn và khá đẹp trai, nhưng tôi cho
rằng anh không thể là người đàn ông trong đời mình vì tóc anh hung đỏ và
mắt xanh dương. Dù sao thì, chúng tôi đã đi cùng nhau tới mười lăm câu
lạc bộ đêm và chúng tôi dừng lại ở một nơi, nửa nhà hát nửa quán rượu, tên
là Club Mecca (Quán Mecca). Nó ở tận Harlem trên Đại lộ số Bảy và tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.