KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 525

phải lôi chàng lính của tôi vào trong quán. Và đó là nơi tôi thưởng thức
NHẠC JAZZ.

Làm thế nào mà tôi có thể mô tả thứ âm nhạc này nhỉ? Ở nhà tôi từng

nghe mẹ tôi chơi nhạc ractim (của người Mỹ da đen) nhưng Jazz lại là thứ
gì đó hoàn toàn khác.

Ngày thứ Sáu, ngày 07 tháng Sáu - Cô nàng ngọt ngào Jessie Hogan thật

là một ca sĩ tuyệt vời. Tôi không phải là một ca sĩ.

Ngày Chủ Nhật - Tôi dẫn David đến chơi với bà Giles. Anh thích nói

chuyện với bà. Anh ăn tất cả thức ăn bà nấu. Bà đưa cho anh xem một cuốn
album hình cũ kỹ, và hơi rách nát - bộ sưu tập hình ảnh của những bà cô
không chồng - và hoặc anh thật sự là một nghệ sĩ lớn, nếu không thì anh lại
không thật sự thích thú đến vậy.

Ngày thứ Ba - Jazz.
Ngày thứ Tư - Lắng nghe, thưởng thức Razzmatazz.
Ngày thứ Năm - Tôi có thể đổi chác, đánh đổi mọi thứ. Tôi có thể mạo

hiểm, Tôi Có Thể Điên Dại, nhưng Tôi Không Ngốc Nghếch, vậy Hãy ấp ủ
Tâm Hồn Tôi Trong Cái Nôi Của Tình Yêu.

Ngày thứ Sáu, ngày 14 tháng Sáu - Một câu đố khó: làm sao tôi có thể

hát, luyện thang âm với ông Kaiser ở khu phía trên ở bờ Tây của cái thành
phố New York này, trong khi cách đấy nhiều cây số, ở khu phía Đông Bắc
này, cô nàng ca sĩ Jessie Hogan ngọt ngào, danh ca của cái quán Club
Mecca, đã cống hiến hết mình cho đêm jazz tuyệt vời tối qua? Cô Hogan có
từng luyện thang âm không nhỉ? Cô ta có từng chịu đựng như tôi không
nhỉ?

Ngày thứ Bảy - Giọng cô cao như mười hai cây kèn saxophone và kéo

dài ngân nga tựa xe lửa chuyên vận chuyển, cô ấy ăn mặc một màu vàng
lấp lánh, ban nhạc chỉ có thể cố gắng chơi để theo kịp cô ấy. Cô ấy không
phải là một quý bà thật sự. Tất cả các bài cô hát đều buồn rầu hay liên quan
đến tình dục đến kinh ngạc. Đó là nhạc Blues. Cô hát về cái chân đau, về
các mối quan hệ xác thịt, món ăn nướng, giết chết người tình, đau khổ vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.