Chapter 49
Dường như mất quá nhiều thời gian để quay trở lại nước Anh. Lâu hơi
Katey mong đợi, James thông báo rằng họ sẽ cập cảng vào cuối ngày hôm
đó. Nàng nhận ra, sự khác biệt khiến họ đi rất nhanh không có gì ngoại trừ
những cơn gió mạnh đã đẩy họ về phía bắc. Một thực tế đơn giản là trên tàu
Oceanus nàng đã mong đợi được nhìn thấy Boyd mỗi ngày, và khi điều đó
không xảy ra, thời gian trôi qua chậm chạp giống như một con ốc sên
vậy.Và điều đó chiếm nhiều hơn nửa chuyến đi !
Giờ thì nàng đã biết là tại sao. Và điều đó làm nàng khó chịu bởi phần lớn
phản ứng của nàng đối với anh đều nhuốm vẻ giận dữ bởi vì nàng nghĩ rằng
anh đang phớt lờ nàng. Nhưng sự vắng mặt lâu của anh không phải do chủ
tâm một chút nào cả.
Thời gian trôi qua rất nhanh trong chuyến hàng trình quay trở lại bởi vì sự
đồng hành mà nàng chia sẻ.Đó là cha nàng, bác nàng. Gia đình nàng.
Nàng và Anthony dành gần như mọi lúc ở cùng nhau. Họ đi bộ chậm chậm
trên boom tàu và nói chuyện rất lâu. Họ đứng cùng nhau ở chỗ lan can tàu
hàng giờ liền và nói chuyện còn nhiều hơn nữa, nhận thấy một cách rõ ràng
rằng thời tiết đang trở lên lạnh hơn cái ngày họ rời khỏi vùng biển ấm áp
vùng Địa Trung Hải.
Bữa trưa và bữa tối kéo gài gấp ba lần bình thường khi họ ăn trong cabin
của bác James! Cha Anthony có nhiều năm lịch sử gia đình Malory muốn
kể lại cho nàng nghe, và nàng đã thấm nhuần những câu truyện đó với tất
cả những sự chuyển biến từ ngạc nhiên,sửng sốt đến thích thú. Thật tuyệt,
họ là một gia đình thật thú vị.
Nàng đã chia sẽ những câu chuyện của mình, và không chỉ về bản thân
nàng. Cha Anthony đã khiến nàng thảo luận về mẹ mình ngày càng nhiều,
và mỗi lần nàng nói về bà, một chút giận dữ của nàng về mẹ mình lại biến
mất, cho đến khi hầu như không còn chút nào cả.