KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 290

KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN

Trừu Phong Mạc Hề

www.dtv-ebook.com

Chương 30.2

Tiểu Diệu Linh ủ rủ nằm trên giường bệnh, trên trán dán miếng hạ sốt,

đôi mắt vốn sáng long lanh lúc này trống rỗng lại khép hờ một cách vô
thần. Vào ban đêm thằng bé ho vô cùng dữ dội, mỗi một tiếng đều khiến
lòng Hạ Đông Ngôn lo sợ.

Hàn Niệm rất tức giận, nhưng không phải cô giận Hạ Đông Ngôn, mà

giận bản thân mình nhiều hơn, nhưng cô im lặng không nói chuyện, hù Hạ
Đông Ngôn sợ muốn chết.

"Chín giờ rồi, anh về trước đi, sáng mai kêu chị Dương tới thay cho

em là được." Hàn Niệm lấy nước ấm đến bên giường lau chân cho Diệu
Linh, đuổi Hạ Đông Ngôn về.

Nữ hoàng cho anh sắc mặt tốt, Hạ Đông Ngôn xúc động đến rơi nước

mắt, tiếp chỉ cút đi.

Chín giờ tối, bên trong khu phòng bệnh của khoa hô hấp gần như đều

đã nghỉ ngơi, chỉ có mấy đứa bé khóc lên một hai tiếng. Hàn Niệm đóng
cửa phòng bệnh lại, kéo ghế bố ra, mở ra ba đoạn thành chiếc giường nhỏ,
lấy chăn ra, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tiểu Diệu Linh vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy mẹ, giọng nói khàn khàn

khiến người khác vô cùng đau lòng, "Mẹ, mẹ ngủ chung với Diệu Linh đi."

Nhìn con điềm đạm đáng yêu, Hàn Niệm không nỡ từ chối, "Được."

Cô ôm chăn trên ghế bố lên, chen lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy con, "Mẹ
ngủ chung với Diệu Linh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.