KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 292

Diệu Linh biết sáng nay lúc mình châm kim đã phát cáu, ngượng

ngùng cúi đầu, "Dạ, con sẽ ngoan ngoãn, con không muốn quên mẹ..."

Tuy rằng thằng bé bị bệnh, nhưng vẫn dễ dụ, không bao lâu đã ngủ

mất. Giường bệnh nhỏ hẹp hoàn toàn không đủ cho hai người, với lại Hàn
Niệm biết tướng ngủ của mình không tốt, đợi sau khi Diệu Linh ngủ, cô
lặng lẽ đứng dậy, quay lại ngủ trên ghế bố cứng.

Tối qua trở về phát hiện Diệu Linh phát sốt, cả đêm cô không chợp

mắt, sáng nay đến bệnh viện kiểm tra được biết là viêm phổi, cô hối hả
chạy tới chạy lui đăng ký nhập viện, xếp hàng xét nghiệm, nộp chi phí
thuốc men, cuối cùng bác sĩ cho biết chỉ là viên phổi nhẹ, nằm viện một
tuần sẽ không sao, trái tim treo lơ lửng của cô mới thả lỏng xuống.

Lòng nặng trĩu, sự buồn phiền và mệt mệt xông lên não, nặng nề đè

lên cô.

* * *

Ngủ tới nửa đêm, Diệu Linh bị thức giấc vì nghẹt thở, xoay người sờ

soạng, mẹ không có trên giường, nó ngồi dậy, men theo ánh đèn đêm u ám
thì thấy, té ra mẹ đang ngủ trên giường nhỏ cạnh giường bệnh.

Giường nhỏ rất chật chọi, mẹ nghiêng người, chăn rơi hết xuống đất.

Diệu Linh muốn gọi mẹ, nhưng sợ đánh thức cô. Vì thế đi tới ghế bố, đưa
tay muốn cầm chăn trên đất lên, nhưng nó thực sự quá nhỏ, dùng hết sức
cũng chỉ kéo được một góc nhỏ.

Nếu mình có thể lớn nhanh một chút thì tốt quá! Nó vừa vội vừa tức,

xoay người kéo chiếc chăn nhỏ của mình, muốn đắp cho mẹ, nhưng vừa
quay đầu, thì thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên giường, cúi người
nhặt chăn trên đất lên.

(Trong truyện nói là giường nhỏ, nhưng thực ra là ghế bố bên mình)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.