KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 145

Đêm đó anh đậu dưới nhà trọ không rời đi.

Anh không ngừng hỏi bản thân, Đường Diệc Thiên, mày điên rồi sao?

Mày điên thật rồi sao? Ba của cô gái này vì lợi ích cá nhân, vì con đường
làm quan mà hại chết ba mày, lừa gạt mày nhiều năm rồi nhìn anh em mày
không có chỗ nương tựa, sau đó đưa tay giả nhân giả nghĩa, để mày một
lòng với ông ta, để mày giúp ông ta nhanh chóng thăng chức, cuối cùng
mày còn dâng mọi thứ lên cho con gái ông ta! Nhưng mày toàn tâm toàn ý
yêu cô ấy, cô ấy lại trả lại cho mày sự phản bội!

Từ lúc trời tối đến hừng sáng, cuối cùng anh cũng chắc chắn, mình

thật sự điên rồi. Đến bây giờ anh vẫn nguyện tin tưởng, cô vô tội.

* * *

Hàn Niệm quan sát ánh sáng lung lunh của thành phố, có nhiều nơi

ánh sáng ban đêm còn sáng hơn ban ngày, có nhiều nơi tối tăm không có
ánh mặt trời chiếu vào, "Đường Diệc Thiên, anh đã cho tôi cuộc sống mà
tôi nhớ mãi không quên, tôi cũng nhớ lúc anh chưa cho tôi những thứ đó."

Thời điểm ấy bọn họ còn trong sáng, thành tích cô không tốt nên anh

đã dạy cô học thêm. Ban đêm dì giúp việc đưa đồ ăn khuya cho bọn họ, cô
sợ mập không dám ăn, anh lại hối thúc cô ăn nhiều để đầu dài ra.

Dáng người của cô lùn, chủ nhật anh dẫn cô đi đánh cầu lông. Cô trượt

tay nên vợt đánh cầu bay đi đánh sưng nửa bên mặt anh. Lúc chủ trì liên
quan đầu năm, anh nghiệm mặt đổi tên của hiệu trưởng từ "Hiệu trưởng
Sở" thành "Hiệu trưởng đần", đã bị thầy giáo phê bình.

Anh còn nói: Nấm hương nhỏ, mặc dù em ngốc, nhưng trang điểm lên

sẽ rất đẹp, trên thế giới không có người phụ nữ xấu chỉ có người phụ nữ
lười, em đã xấu, thì không có tư cách lười nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.