KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 147

Môi lưỡi của anh vừa ngang ngược vừa điên cuồng, vội vả muốn công

thành đoạt đất, hơi thở nặng nề ở bên tai cô, vừa ẩm vừa nóng, dường như
trong nháy mắt đã trở về thành cậu thiếu niên lỗ mãng lại xung động của
trước kia. Hàm răng cứng chắc đụng vào môi cô, cắn chặt lưỡi của cô, mỗi
cái mút vào đều dùng hết lực, trút hết tất cả nhớ nhung mấy năm nay của
anh...

Từ lúc cô trở về, bọn họ hôn nhau rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này,

Hàn Niệm mới cảm nhận được nụ hôn của trái tim anh, chứ không thể nụ
hôn của cơ thể.

Mút vào, dây dưa, cắn xé, dường như làm thế nào cũng không thể

khiến anh thoả mãn, hận không thể ăn sạch cô, mạnh mẽ hoà cô vào trong
cơ thể, hoặc giam cô bên cạnh mình mãi mãi giống như trước kia, không
cho cô cười với người khác, không cho bất cứ ai nhìn cô, không cho cô rời
khỏi mình.

Cô phải ở bên cạnh anh, từ mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi, cô

chỉ ở bên cạnh anh mười năm, làm sao đủ!

Hàn Niệm ôm cổ anh như dây mây quấn quanh anh, cơ thể cao thấp

chênh lệch làm cho chân cô gần như rời khỏi mặt đất, anh dứt khoát nâng
eo cô lên, tách hai chân cô ra vòng qua eo mình, váy dài vén lên đến thắt
lưng, đôi chân dài trắng nõn quấn lấy eo anh, bóng bẩy giống như yêu tinh.

Giày cao gót màu bạc rớt xuống, cô ê a mấy tiếng, anh mới quyến

luyến quay lại nhìn, sau đó nhếch miệng cười, "Giày thuỷ tinh? Anh đã tìm
được Cinderella rồi..."

[Cinderella: Lọ Lem hay Đôi hài thuỷ tinh (tiếng Anh: Cinderella,

tiếng Pháp: Cendrillon, ou La petite Pantoufle de Verre, tiếng Ý:
Cenerentola, tiếng Đức: Aschenputtel) là một câu chuyện dân gian thể hiện
một huyền thoại-yếu tố của sự áp bức bất công / phần thưởng chiến thắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.