KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 146

Lúc đó bọn họ vẫn là học sinh, còn có ba mẹ, những sự khắc nghiệt

đều cách bọn họ rất xa. Bọn họ tràn đầy khát vọng đối với tương lai tốt đẹp.
Lúc đó anh không cho cô cuộc sống vinh quang rực rỡ, giàu sang sung
sướng, đèn pha lóa mắt, anh chỉ cho cô một người con trai yêu say đắm cô
bé gái hồn nhiên.

Cô nói xong câu nói ngu ngốc kia rồi nhìn anh, nhìn người con trai đã

từng gọi cô là nấm hương nhỏ, đáy mắt đột nhiên hơi chua xót, có lẽ là gió
quá lớn. Cô chợt hỏi anh, "Sau này anh còn ăn bánh xoài ngọt không?"
Bánh xoài ngọt thời niên thiếu, quả việt quất màu xanh, cô không ăn qua
hương vị đó lần nào nữa.

Hai mắt cô sáng lên trong bầu trời đêm rực rỡ, còn sáng hơn pháo hoa.

Mi cong cong, mắt trong vắt, mũi nhỏ vểnh cao, còn có đôi môi mấp máy,
gió đêm thổi bay mái tóc dài và váy của cô, cô đứng trong gió, phía sau là
thành phố phồn hoa mà bọn họ trưởng thành cùng nhau, giống như chỉ một
lúc không để ý, cô sẽ biến mất trong đám mây rực rỡ.

Đường Diệc Thiên đưa tay, kéo cô vào trong lòng mình, vòng eo của

cô mảnh mai giống như hơi dùng sẽ bị bóp vỡ, nhưng hôm đó anh lại
không chút thương tiếc. Anh đã từng nâng niu cô ở trong lòng bàn tay,
không cho phép bất kỳ ai trên thế giới này bắt nạt cô, đến cuối cùng người
làm cô tuyệt vọng cũng chính là anh.

"Tiểu Niệm, rốt cuộc em muốn gì, em hãy nói cho anh biết đi..."

Ngực của anh bao giờ cũng vô cùng thoải mái, Hàn Niệm ngoan

ngoãn tựa vào anh, sau đó đưa mắt lên nhìn, ánh mắt đong đưa, "Anh có thể
đồng ý với em sao?"

Đường Diệc Thiên siết chặt tay, dùng sức ép cô vào cơ thể mình, một

cánh tay khác thì nâng ót cô lên hôn xuống thật sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.