KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 153

Đường Diệc Thiên đưa tay nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn và lạnh lẽo của

cô, "Tôi chỉ không muốn nhìn thấy em như vậy..."

"Vất vả như vậy? Mệt nhọc như vậy? Còn bán mình cầu vinh như

vậy?" Cô quay mặt đi, lông mi cong cong rủ xuống, anh không nhìn thấy
chút gợn sóng nào trong đáy mắt cô.

"Đừng nghĩ nhiều quá." Hàn Niệm k

cười khẽ, "Em sẽ không tuỳ tiện ngủ với người khác như vậy đâu. Còn

anh, chỉ xem như tặng cho anh một đêm xuân miễn phí về mặt tình cảm mà
thôi."

Anh ngồi dậy, vẫn không buông tay ra, anh cúi đầu, núp vào trong bả

vai rộng lớn, che giấu bản thân, âm u khó hiểu, "Tiểu Niệm, nếu em
muốn...em có thể quay về..."

Mặc dù câu đó anh nói đứt quãng, nhưng mỗi chữ đều kiên định giống

như bàn thạch. Hàn Niệm chợt ngẩn ra, giống như bị luồng điện bắn trúng,
tê dại từ mủi chân lên tới đỉnh đầu. Cô không dám quay đầu nhìn anh,
không dám nhìn thẳng vào anh, cô sợ nhìn thấy có thể khiến cho cô vứt bỏ
tất cả.

"Em còn quay về được sao?" Cô đưa lưng về phía anh, ở nơi anh

không thấy, chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mủi chân, giống như kim châm
chui vào trong xương cốt.

Anh không nên nhớ đến cô, nhưng cũng không thể quên cô, điều này

trở thành nỗi đau lớn nhất của anh. Trong thế giới của tình yêu, bọn họ là
hai người có chỉ số thông minh bình thường và cả bệnh thần kinh, có lối
suy nghĩ bình thường, nhưng có chấp niệm bệnh hoạn.

(Chấp niệm: Chính là ý niệm cố chấp tồn tại trong lòng người, là sự

day dứt khi đánh mất điều gì đó, hay là những mong muốn mà không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.