KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 154

thực hiện được... nó tạo ra cho con người một vết tích để mỗi khi nghĩ đến
lại đau đáu một nổi niềm không biết bao giờ giải tỏa.

*Chấp niệm về tình cảm: Là sự không cam lòng, day dứt khi bất lực

không thể có được người mình yêu thương, hay là sự sai lầm đã đánh mất
tình cảm quý giá của mình...Nó là một sự tồn tại dai dẳng cào cấu trầy xước
như gai nhọn âm ỉ trong lòng. Khiến người mang nó khó có thể từ bỏ và cố
gắng để đi tiếp dù đánh đổi bằng bất cứ giá nào với hy vọng đạt được mục
đích... dĩ nhiên tùy mức độ nặng nhẹ và tùy tâm tính của từng người mang
nó.)

Anh ôm lấy eo cô, kéo cô đến gần, trán nhẹ nhàng chống đỡ ở phía sau

tấm lưng nhỏ hẹp và yếu ớt của cô, "Ừ."

Hàn Niệm từ từ xoay người lại, hai tay nâng mặt anh lên, hai người

nhìn nhau, "Vậy em nói cho anh biết, em muốn gì. Em muốn anh cho em
một thứ, em lập tức quay về."

"Em nói đi." Anh trả lời, không chút do dự.

Hàn Niệm lắc đầu, "Đừng trả lời nhanh như vậy, hãy để em nói, sau đó

anh trả lời em." Tay cô xoa lông mày của anh, đầu ngón tay mô tả đôi mắt
của anh, mũi của anh, chỗ nào cũng làm cho cô say mê. Cuối cùng đầu
ngón tay xẹt qua lỗ tai của anh, cô nói, "Đường Diệc Thiên, em nhìn thấy
Phương Lượng."

"Em biết ông ta sao?" Anh chần chừ một lúc, suy nghĩ điều gì đó,

"Lần trước em xem báo, không phải còn hỏi anh ông ta là ai à?"

Hàn Niệm mỉm cười, nói thật với anh, "Em gạt anh đó, thực ra em biết

ông ta. Trước kia ông ta là thư ký của ba em, nhưng bây giờ ông ta đã là
cục trưởng cục giao thông."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.