KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 158

Không hề ngoài ý muốn, tất cả đều gửi đến từ những người khác giới.

Đường Diệc Thiên hơi nheo mắt đặt di động xuống, "Chà chà, nấm

hương nhỏ rất được hoan nghênh nha..."

Hàn Niệm xoay xoay cây bút nguyên tử, có chút kiêu ngạo nói, "Anh

đang khen anh, hay khen em vậy?" Hiện tại cô đã trổ mã trở nên xinh đẹp
và trang nhã hơn, không còn là nấm hương nhỏ vừa đen vừa lùn lúc trước
nữa, khó phân cao thấp với em gái của anh Đường Diệc Nhu.

Đường Diệc Thiên rất hài lòng với tác phẩm của mình, tất cả đều đã

theo khẩu vị của anh, không có cảm giác nào tốt hơn! Duy nhất chỉ có một
điều là tính khí của cô bé này không tốt, gan cũng không nhỏ, có cá tính
cũng có hương vị.

"Mình." Anh khen mình không chút giấu diếm. Đường Diệc Thiên lúc

ấy, tự tin và kiêu ngạo, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh, kế hoạch
cuộc đời của anh, con đường tương lai của anh, ngay cả nấm hương nhỏ
của anh cũng giống trong sự tưởng tượng của anh.

Anh khẽ cười tắt điện thoại của cô, để lại trên bàn, "Về nhà đổi số đi,

bình thường nhiều người làm phiền như vậy, sao em ôn tập được."

Hàn Niệm cười hì hì, đi lại gần anh hỏi, "Nếu nhỡ em thi không đậu,

anh có thể làm cho em vào được không?" Mấy năm nay Hàn Phục Chu
cũng không có nuông chiều cô, người nuông chiều cô chỉ có Đường Diệc
Thiên. Lúc mới bắt đầu thì nhìn không vừa mắt, sau đó đã phát triển thành
"Nấm hương nhỏ của tôi chính là mặt mũi của tôi."

Khi đó cô còn hơi ú, kém xa vẻ đẹp động lòng người của bây giờ,

nhưng tính tình hồn nhiên vẫn thắng mọi sự xinh đẹp quyến rũ. Làn da nõn
nà trắng trẻo đầy sức sống giống như quả đào mật, lông mày không cắt tỉa
có hơi lộn xộn, nhưng thô lại càng dễ thương hơn, cô dùng kiểu lông mày
đó nhìn anh đầy mong đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.