KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 159

Đường Diệc Thiên cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, lấy đại một cuốn

sách đưa ra trước mặt cô, "Em đừng mơ tưởng nữa! Làm bài cho tốt đi!"

Hàn Niệm bĩu môi tính toán trên tờ giáy nháp, vừa tính vừa than thở,

"Thi không đậu thì thi không đậu, dù sao em cũng không có yêu cầu cao
với bản thân, lên đại học nào không phải là lên...Em không hy vọng vào
mình...úi!" Lời nói chưa dứt, lỗ tai đã bị anh véo lên.

Nấm hương nhỏ đau đến mức phải hít khí, "Đau quá à!"

"Không học cho tốt thì em sẽ chết chắc!" Đường Diệc Thiên dữ dằn ra

lệnh, "Chú Hàn và dì Phạm cho anh toàn quyền chịu trách nhiệm trông coi
em đó!"

Hàn Niệm xoa lỗ tai bị véo, lầm bầm, "Chịu trách nhiệm trông coi em,

không phải chịu trách nhiệm với em...Hừ..."

Tiếng của cô không cao lắm, nhưng anh vẫn nghe vô cùng rõ ràng, anh

ho nhẹ một tiếng, bày ra dáng vẻ anh lớn chín chắn hơn cô, "Em mới bây
lớn! Đã muốn tìm người chịu trách nhiệm rồi à?"

Hàn Niệm phồng má hừ một tiếng, sau đó vươn hai tay, đưa ra mười

tám con số thoáng qua trước mắt anh, "Nửa năm sau em đã 18 rồi!"

"Vậy thì 18 rồi nói." Anh thuận thế véo lên mặt cô một cái, "Đừng suy

nghĩ vớ vẫn nữa."

Thanh xuân tươi đẹp của thiếu nữ, rất vất vả mới lột xác được từ con

vịt xấu xí thành thiên nga, cô nhớ người ngồi bên cạnh cô nhiều năm, trước
giờ cô không dám sánh vai với anh, đến lúc này mới có thể tự tin đứng bên
cạnh anh. Anh đã cho cô tất cả mọi thứ mà cô không dám mơ tới, bao gồm
cả dũng khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.