KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 269

Lúc này vừa khai giảng không lâu, trong vườn trường đại học J vô

cùng có sức sống và náo nhiệt, không giống như những cuộc thi tháng u
ám.

Hai tay Hàn Niệm đút trong túi áo, nhìn những học sinh vội vàng đi

ngang qua bên cạnh mình, có người vui vẻ hân hoan, có người thở dài, có
người đang chờ mong điều gì đó, cũng có người dường như vừa mới mất đi
thứ gì đó.

Thông qua cuộc sống của người khác, dường như cô thấy lại được

mình của trước kia, "Haizz, cuối cùng em cũng già rồi, thấy mấy học sinh
này, nhiều áp lực quá."

Đường Diệc Thiên cúi đầu nhìn cô, cô trang điểm thế này không khác

học sinh chút nào, "Làm gì có, anh thấy em còn trẻ hơn họ đấy chứ..."

"Cảm ơn đã khen ngợi!" Hàn Niệm nhìn anh cười khẽ, nụ cười cứng

lại ở khoé miệng, cô hơi ngẩn ra nói, "Nhưng ánh mắt không giống, dù giả
bộ non nớt, dù giả bộ thế nào, ánh mắt cũng không giả bộ được." Trong mắt
bọn họ đầy sự hồn nhiên, ngây thơ, kỳ vọng với tương lai, cô đã mất đi từ
sớm.

Cô cũng từng có ánh mắt như vậy, chờ điện thoại của anh mỗi ngày,

chờ bưu thẩm của anh, chờ anh trở về. Hầu như tất cả nam sinh của trường
đều biết, vị nữ thần này là danh hoa đã có chủ, bọn họ chưa từng đùa giỡn!
Dù yêu vị hắc mã hoàng tử đang ở đất khách quê người, thậm chí yêu
xuyên quốc gia, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ. Chỉ có
người ngu nhiều tiền như Hạ Đông Ngôn ăn no không có việc gì làm, mới
lao tới.

"Vậy mắt của anh chắc chắn càng già hơn." Đường Diệc Thiên cảm

khái một câu, ném cho cô một ánh mắt vô cùng sắc bén. Bạn đang đọc
truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.