KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 273

Anh dắt tay cô, "Có gì không kịp chứ."

Hàn Niệm chưa từng đến thành phố T, không biết đi cụ thể bao xa,

nhưng nghe giọng điệu của anh hình như không xa lắm, cũng không phản
bác hành vi kích động của anh. Đường Diệc Thiên kéo cô về nhà, lái xe
xuất phát, đến tám giờ tối, lúc đi ngang qua ghé vào một khu phục vụ nghỉ
ngơi, anh bưng hai ly mì ăn liền quay lại xe nói với cô, "Em ăn trước một
chút đi, còn ba tiếng nữa."

Lúc đó Hàn Niệm mới hiểu được, Đường Diệc Thiên bắt đầu quay lại

kiểu mẫu của quá khứ.

Ăn mì ăn liền, trong xe cũng ấm, Hàn Niệm hơi mệt, liên tục ngáp

mấy cái. Nghe thấy cô ngáp mấy lần, Đường Diệc Thiên nói, "Em ngủ một
lát đi."

"Em ngủ không ảnh hưởng đến việc anh lái xe à?" Hàn Niệm nháy

mắt, đôi mắt như nước. Đường cao tốc ban đêm, người ngồi bên ghế phụ
chắc chắn ngủ không được.

Anh lục tìm một bao thuốc trong xe ra, lấy ra một điếu ngậm lên môi,

"Có thể sao?"

Trước kia anh không hút thuốc lá, Hàn Niệm cũng chưa từng thấy anh

hút thuốc, càng ngạc nhiên hơn là mình đã về lâu như vậy, nhưng đây là lần
đầu tiên thấy anh hút thuốc.

Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, anh khẽ cong khóe miệng giải

thích, "Thỉnh thoảng mệt mỏi quá, mới lấy ra hút."

Ngọn đèn màu ấm chiếu xuống mui xe, đường nét bên gò má của anh

càng sâu hơn, Hàn Niệm hơi nheo mắt, nhìn điếu thuốc biến anh từ một
chàng trai đầy liều lĩnh trở nên trưởng thành và kín đáo, nhưng cô lại không
có ác cảm với việc hút thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.