KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 278

giống như bù lại những nụ cười và hạnh phúc anh đã mất mấy năm nay.

Hàn Niệm thấy mặt mày anh giãn ra, cũng kiềm không được cười

theo. Đã lâu bọn họ không cươi như vậy, anh không cười, còn cô thì giả vờ
cười.

Buổi tối ngủ lại nhà họ Lộ, phòng giành cho khách gọn gàng và sạch

sẽ, Lộ Phi cũng đưa vật dụng hàng ngày đến cho bọn họ, chăm sóc chu đáo
và ân cần. Chỉ có một điều không hoàn mỹ đó là giường hai người trong
phòng chỉ rộng khoảng 1m5.

Lẽ ra kích cỡ cũng không chật lắm, nhưng đối với Hàn Niệm, 1m5 cơ

bản đều là lãnh thổ của một mình cô. Đường Diệc Thiên tự biết tình hình,
anh dứt khoát cuốn một tắm chăn trên giường qua sô pha dài, nhường
giường lại cho một mình Hàn Niệm.

Hàn Niệm nhớ lúc cô còn học đại học, anh trở về từ Châu Phi, cô kéo

anh leo núi cắm trại dã ngoại xem mặt trời mọc.

Lều hai người cũng rộng khoảng 1m5, cô ôm anh cam đoan mình sẽ

cũng thật ngoan. Chờ nửa đêm cô tỉnh dậy đi toilet, mới phát hiện trong lều
chỉ còn mình cô, đi ra thì thấy, anh dựa vào dưới tàng cây lớn ngủ, không
biết rốt cuộc mình đã làm gì anh, dữ dằn tới mức đuổi anh ra ngoài.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Đường Diệc Thiên nói thế này, "Phổi đều bị em

đá muốn vỡ."

Bây giờ trong lòng anh vẫn còn sợ, nên tự động đi ngủ sofa. Tắt đèn,

một mảng đen thui, Hàn Niệm nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng
không nhịn được gọi anh, "Nè, hay là anh lên đây ngủ đi."

Đường Diệc Thiên trở mình, hình như hơi do dự, cuối cùng vẫn đứng

dậy ôm chăn leo lên. Cơ thể anh vừa ấm vừa thoải mái, Hàn Niệm nhẹ
nhàng ôm anh nói, "Thực ra, quay về trước kia, cũng không tệ..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.