KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 281

"Ư..." Hàn Niệm rên nhẹ một tiếng, không biết là nghe không hiểu,

hay đang trả lời anh.

Cởi áo ngủ của cô ra, đè cơ thể trơn bóng của cô dưới thân, giọng của

Đường Diệc Thiên khàn khàn nói, "Sinh thêm một đứa con gái nữa, lớn lên
giống anh, được không...Con gái luôn thân thiết với ba."

"Em xem chơi đùa với cặp song sinh của nhà họ Lộ thật sự rất vui."

Anh cảm khái tự đáy lòng nói, "Cho Diệu Linh thêm một đứa em gái đi."

Hàn Niệm ở dưới thân anh đột nhiên giật thót mình, cả người đều run

rẩy, hai mắt mơ màng trợn to. Đẩy người đang nằm trên người mình xuống.

Đường Diệc Thiên bị cô đẩy nghiêng người qua, khó hiểu nhìn cô,

"Sao vậy?"

Hàn Niệm kéo loạn xạ áo ngủ của mình lại, co lại bên giường,

"Đừng..."

"Tiểu Niệm?" Anh gọi cô, "Em sao vậy?"

Cô nhìn anh, máu trên mặt lập tức rút đi, trắng đến doạ người, "Đường

Diệc Thiên, em không thể."

"Hả?"

"Em không thể chìm đắm trong hạnh phúc thế này." Cô cười đau khổ,

"Em biết những điều đó rất hạnh phúc, cũng rất tốt đẹp. Em và anh cùng rời
giường, cùng ăn điểm tâm, chúng ta đi dạo trong trường đại học, cùng vui
vẻ nói với người khác về con của mình. Nhưng quá hạnh phúc, anh có biết
không? Hạnh phúc như vậy, em không xứng có được."

"Tiểu Niệm..." Anh đưa tay muốn ôm lấy cô, lại bị cô né đi, nhảy

xuống giường, cách anh một cái giường, giọng của cô hơi run rẩy, "Đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.