KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 318

mùa quá lớn, cơ thể cô không thích ứng được nên làm suy nghĩ cũng rối
loại.

Lặng lẽ xốc chăn lên, Hàn Niệm đi xuống giường rót nước uống.

Đầu mùa xuân, nhiệt độ chênh lệnh giữa ngày và đêm cũng rất lớn,

nhưng Hàn Niệm vẫn dứt khoát quyết định rót một ly nước lạnh cho mình,
nuốt một ngụm không chỉ tỉnh táo lại suy nghĩ, ngay cả bối rối trước đó
cũng tiêu tan. Cô có linh cảm có lẽ tối nay mình lại mất ngủ.

Mẹ Phạm Tâm Trúc mất khiến cô lần đầu tiên mắc chứng mất ngủ, sau

này có Đường Diệc Thiên chăm sóc mới từ từ có chuyển biến tốt, nhưng
không lâu sau đó, cô lại trải qua đả kích lần thứ hai. Bây giờ giấc ngủ của
cô giống như quà tặng ngẫu nhiên, đôi khi ngủ không được, đôi khi ngủ rất
ngon.

Vừa ra khỏi nhà bếp, đột nhiên có hai tiếng đập cửa nặng nề truyền

đến, Hàn Niệm hơi ngạc nhiên. May mà lúc này chỉ hơn mười giờ, nếu nửa
đêm, chắc chắn cô sẽ bị hù nhảy dựng.

Mở đèn phòng khách lên, xung quanh vẫn sáng, lòng cô cũng bình

tĩnh lại trong phút chốc. Người gõ cửa không có nhấn chuông, từ lỗ nhỏ
nhìn ra, dưới ánh đèn trên hành lang lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy một cái
bóng màu đen. Mặc dù có một người đàn ông lớn là Hạ Đông Ngôn đang
ngủ trong phòng Diệu Linh, nhưng Hàn Niệm vẫn cảm thấy hồi hộp.

Lại cọc cọc hai tiếng, chấn động đến mức làm run cánh cửa chống

trộm vừa dày vừa nặng, lần này ngược lại Hàn Niệm cảm thấy yên lòng,
đoán chừng là đụng phải một tên bệnh thần kinh. Dù sao thì trộm cướp
cũng không thể không có kỹ thuật như vậy!

Cô tức giận kéo cánh cửa thông gió nhỏ ra hét lên, "Tìm ai?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.