KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 319

Cách lưới thông gió, một mùi rượu nồng nặc truyền tới, dưới ánh đèn

u ám, ngũ quan không rõ ràng lắm, nhưng mày kiếm mắt sáng, vẫn khiến
Hàn Niệm nhận ra là ai.

Cô mở cửa ra, đẩy Đường Diệc Thiên say mèm đang dựa vào cửa ra,

"Anh phát điên gì vậy hả!" Tối mà uống nhiều rượu như vậy, cả người
giống như được xách ra từ trong bình rượu! Uống thành thế này thì thôi đi,
dù sao cũng không liên quan đến cô, uống say thì uống say, đến chỗ cô phát
điên làm gì!

Đường Diệc Thiên mơ màng tập trung nhìn kỹ, nhìn! Không sai, là

nấm hương nhỏ của anh! Dáng vẻ hung dữ của cô...thật đẹp mắt! Khoang
đã, không đúng, mình không phải đến để khen cô ấy đẹp, là tới để tìm cô ấy
tính sổ!

Hàn Niệm còn chưa kịp tiếp tục, đã bị anh đưa tay kéo vào trong lòng.

Mùi rượu đầy người anh lập tức chui vào mũi cô, cô cau mày đẩy anh ra.
Anh đã uống nhiều rượu thế kia, nhưng sức lực lại lớn hơn trước đó, giống
như trước đó đối xử với cô rất dịu dàng, chỉ có lúc ý thức mơ hồ, mới
buông thả sức lực của mình hoàn toàn.

Anh đẩy cô vào cửa, cùm cụp một tiếng cửa đóng lại, "Anh..." "Em..."

chữ vừa ra miệng, anh tức giận hôn xuống, mùi rượu cay xè kích thích
khoang miệng của cô, giống như muốn mang đau khổ, lửa nóng trên người
mình truyền hết lại cho cô.

Hàn Niệm thút thít đẩy anh ra, anh lại càng hôn mạnh hơn, cắn mút

đầu lưỡi của cô, mỗi cái đều không hề thương tiếc, thực sự giống như muốn
ăn cô vào trong bụng.

Kìm chặt bàn tay không chịu yên của cô, kéo cao qua đầu rồi đặt lên

tường, đụng vào công tắc phía sau lưng, căn phòng lập tức tối đen. Trong
khoảng không đen như mực, Đường Diệc Thiên hôn cô như điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.