KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 390

Thẩm Du vô cùng tủi thân! Cũng không cam tâm!Không cam tâm việc

mình đã yêu người đàn ông này, mà người đàn ông nàykhông liếc nhìn
mình một lần! Người phụ nữ được anh ta ôm vào lòng nhưbáu vật cũng chỉ
gặp anh ta sớm hơn mình mấy năm thôi, có gì hơn mìnhchứ!

Cô ta dựa vào đâu! Dựa vào cái gì mà có được tất cả! Ngay cả khi cô

ta rơi vào vực thẳm, Đường Diệc Thiên cũng không chịu bỏ cô ta,tình
nguyện rơi vào địa ngục với cô ta. Còn mình, cố gắng làm tất cả,nhưng
trong mắt anh ta chỉ là trò cười! Không, trước giờ mình đều khôngnằm
trong mắt của anh ta.

Trước đó anh ta hẹn mình ăn cơm, cũngchỉ vì muốn lên báo cho Hàn

Niệm xem! Mình giống như một con hề, mãi mãi luôn làm nền cho Hàn
Niệm mà thôi!

Tất cả sự không cam tâm hóathành căm hận thâm hiểm nhất, Thẩm Du

cầm lấy một bình sứ tròn cổ hẹptrong tầm tay đập về phía đầu của Hàn
Niệm!

Điên cuồng và mạnhmẽ, nện thẳng từ trên cao đến trước mắt Hàn

Niệm, đôi mắt cô ta độtnhiên co rút, có gì đó ngăn trước mắt cô ta trong
phút chốc, cô ta nhắmmắt lại theo bản năng, bên tai vang lên tiếng vỡ the
thé, hình như cócái gì đó xẹt qua tóc của cô ta, lành lạnh.

Cô ta từ từ mở mắtra, một cánh tay bền chắc để ở đằng trước cô ta,

cách cô ta một tấc, bàn tay đưa ra bảo vệ Hàn Niệm, lúc này máu từ ngón
tay anh nhỏ xuống, nhỏlên những mảnh sứ trắng vỡ trên mặt đất, nhìn mà
giật mình.

Màuđỏ thẫm từ từ nhuộm đầy trong ống tay áo anh, cả mu bàn tay đều

đầm đìamáu, bản thân Thẩm Du cũng vô cùng sợ hãi, đầu gối mềm nhũn,
ngồi sữngtrên mặt đất. Động tác của Thẩm Diễm Thu rất nhanh, giành nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.