KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 423

"Cho nên bà hy vọng mượn tay tôi trả thù dùm bà." Đường Diệc Thiên

đã hoàn toàn hiểu ra, "Hạ phu nhân vẫn luôn là người thông minh."

"Không, mục đích của chúng ta đều giống nhau, tôi mượn tay cậu,

cũng để cậu làm chuyện cậu phải làm." Tô Hải Mai hỏi lại anh, "Chẳng lẽ
không đúng sao?"

Đường Diệc Thiên gật đầu, vết máu màu tím đậm đông lại trên mặt

anh, đáy mắt cũng hơi đỏ, nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng không có
chút dao động, "Nhưng dù thế nào, Hạ phu nhân, bà cũng phải đưa tư liệu
cho tôi."

Tô Hải Mai nhìn anh, gần như không thể tin được những gì mình nghe

thấy, "Đường Diệc Thiên! Cậu điên rồi sao? Lương tâm của cậu đi đâu rồi
hả?" Bà cho rằng mình nói chuyện cũ cho anh biết, anh nhất định sẽ đứng
bên mình, nhưng lại không ngờ, thái độ của anh vẫn kiên định như trước!

Đường Diệc Thiên biết, giờ phút này mình là một kẻ mất đi đạo đức,

không có lương tâm, người điên không có nhân tính! Tô Hải Mai nói không
sai chút nào, "Cho nên sau này hãy để tôi và Hàn Phục Chu cùng xuống địa
ngục!"

Anh nói, "Địa ngục mà thôi, tôi sẽ chấp nhận." Báo ứng cũng được,

đày đoạ cũng được, ngại gì nữa chứ?

Tô Hải Mai không nhịn được mỉm cười, "Điên rồi! Cậu điên thật rồi!

Cậu cho là như vậy có thể cứu được Hàn Phục Chu sao?"

Đường Diệc Thiên ngước mặt nhìn bà, Tô Hải Mai cắn đôi môi đỏ

mọng, gằn từng chữ nói, "Hắn, sống, không, lâu, đâu!"

* * *

Tư liệu về vụ sạt lỡ đất ở huyện Bạch Mặc được khoá trong két sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.