KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 445

Đường Diệc Thiên nói xong lại nếm thêm một miếng, "Hương vị vẫn

vậy đúng không?"

"Ừ ừ..." Dầu ớt bọc lấy cục hoành thánh nhỏ nóng hổi, vừa cay vừa

nóng, Hàn Niệm nói chuyện cũng không rõ, "Ngon, ăn rất ngon..."

Đường tiên sinh vỗ tay. Hàn Niệm không nhịn được có chút tò mò,

anh còn bí mật gì khác sao?

Ba bốn người phục vụ lần lượt bưng đủ thứ lên bàn, ngay cả Diệu

Linh đang tập trung cắn gà cũng không thể không ngạc nhiên há hốc
miệng, "Wow! Thật nhiều món!"

"Trước kia em ăn bánh xoài ngọt, trên mặt là quả mâm xôi xanh! Còn

có chao nữa, thối như vậy không biết sao em ăn hết được. Đây là bánh hẹ ở
trước cổng trường đại học J, lát nữa ăn xong đừng nói chuyện với anh. Em
ăn cháo củ sen với đường này trước đi, mua về có hơi lạnh..." Đường Diệc
Thiên để đủ thứ trước mặt cô, mỗi một món đều đầy kỷ niệm từng có của
bọn họ, hơn nữa anh còn nhớ hết tất cả, thậm chí nhớ rõ hơn cô.

Hương vị chân thật mộc mạc, đậm đặc mùi tinh khiết, còn có chàng

trai vào mùa đông dậy sớm hơn cô đi mua cháo sen với đường cho cô...

Hồi ức giống như nước suối ở khe núi chảy xuống từ từ, trong vắt,

trong suốt, gội rửa đau khổ, tuyệt vọng, quá khứ khủng khiếp, tốt đẹp đến
mức làm người ta muốn khóc.

Hình như có gì đó trào từ trong hốc mắt ra, sau đó lướt qua gò má, hơi

ngứa, Hàn Niệm vừa nâng tay sờ, lại đụng phải dầu ớt dính trên tay, vành
mắt nhói nhói, ướt át càng trào ra nhiều hơn.

"Đường Diệc Thiên.." Cô che mặt gọi anh.

"Sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.