KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 447

Anh đưa nhẫn ra, nâng tay cô lên, nhưng không vội đeo vào, mà cẩn

thận, chân thành hỏi nguyện vọng của cô. Tuy anh đã cố đè nén, nhưng vẫn
vì xúc động mà giọng nói khàn khàn, so với giọng trầm thấp thường ngày
của anh, khàn khàn đầy tình cảm lại bùi tai hơn.

"Tiểu Niệm..." Chỉ nói hai chữ, anh cũng nghẹn ngào. Tuy tất cả đều

làm cho cô bất ngờ, anh cũng đã sớm chuẩn bị kế hoạch, nhưng đến giờ
phút này, thậm chí anh còn kích động hơn cô vừa rồi.

Bọn họ quen nhau ở thời thiếu niên, tình cảm mười năm từ ngây thơ

rồi đến thắm thiết nồng nhiệt. Vì thù hận mà bọn họ xa nhau, ba năm nhớ
nhung từ hận tới tận xương tuỷ cho đến nhớ nhau điên cuồng. Không phải
anh chưa từng nghĩ có lẽ sẽ mất cô cả đời, nhưng anh biết anh sẽ mang theo
tình yêu sống với quãng đời còn lại, bởi vì nếu không phải cô, thì tuyệt đối
cũng không có bất cứ ai.

Vì cô cười mà vui vẻ, vì cô khóc mà đau lòng, tình yêu đã hoà vào

máu thịt, lấy nó ra sẽ chết!

13 năm, thời gian trôi thật mau, cô vẫn là nấm hương nhỏ khóc và thổi

bong bóng nước mũi giống như năm đó, anh vẫn là chàng thiếu niên rạng
ngời sáng chói trong mắt cô.

Anh nói, "Let's go back..."

Để chúng ta quay về quá khứ, bắt đầu lại lần nữa. Anh đã từng làm

bạn với em ở tuổi thanh xuân, sau này anh muốn làm bạn với em suốt
quãng đời còn lại, không biết, em có bằng lòng không? Tặng anh một hạt
đậu đỏ, tóc bạc vẫn bên nhau.

Với anh, cô là người phụ nữ anh yêu đến tận xương tuỷ, còn đối với

cô, anh đã sớm là máu thịt của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.