KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 45

Lúc đó Đường Diệc Thiên đặc biệt mời thầy phong thủy đến, chỉnh

sửa toàn bộ căn nhà cho tới từng cửa sổ ở bên trong không có chỗ nào
không nghiên cứu qua, thậm chí cả những đồ trang trí cũng là anh tự mình
mua. Khi ấy cô cười anh mê tín, anh vô cùng nghiêm túc giải thích cho cô
nghe, “Thầy nói, ở nhà này vợ chồng hòa thuận, con cháu đầy đàn!”

Hàn Niệm nghĩ, hiện tại cô vẫn có thể cười nhạo anh.

Bên ngoài biệt thự thay đổi rất nhiều, chính là sân trước đã hoàn toàn

thay đổi. Trước kia cô thích kiểu khu vườn theo phong cách Trung Quốc,
trong sân làm những dây chuyền nước cong cong, còn vận chuyển hơn mấy
chục cây trúc mai rùa loại trồng ở sân sau.

“Hoa của em đâu?” Hàn Niệm không có ý kiến gì với sự biến mất của

những loài hoa khác, chỉ riêng với hoa hồ điệp mình chăm sóc hàng ngày là
nhớ mãi không quên.

Đường Diệc Thiên đẩy cổng ra, nói với cô, “Nếu em muốn bắt đầu lại

lần nữa, tốt nhất là mãi mãi đừng nhắc tới quá khứ.”

Hàn Niệm bĩu môi, “Nói giống như em không nhắc tới thì anh có thể

quên vậy....” Không đợi anh đen mặt, cô đã bước vào một bước, giày cao
gót lộp cộp đi với phong thái duyên dáng, để một mình Đường Diệc Thiên
đứng ở trước cửa.

Đồ trang trí trong phòng vẫn không thay đổi, Hàn Niệm xách túi đi về

phía phòng ngủ.

Nghe thấy có người về, bà Trần quản gia trong nhà đi ra. Tuy đã qua

bảy mươi tuổi nhưng xương cốt vẫn khỏe mạnh giống như trước, làm việc
từ thời ông nội Đường Diệc Thiên cho đến bây giờ.

“Phu nhân....” Bà Trần ngẩn người, nhưng không hỏi câu nào, vội

vàng gọi người đến xách túi giúp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.