KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 477

chuyện anh làm, nhưng anh vẫn làm thế. Giống như dù cô không biết, anh
cũng giống như lúc trước.

Cô vốn nghĩ rằng mình bị động mà tiếp nhận, cảm giác bị lừa gạt là

đau khổ nhất, đến lúc này mới hiểu được khi quyết định phản bội một
người là chuyện không dễ.

Cô không đủ tàn nhẫn, từ trước đến nay đều không đủ. Dù rất hận, dù

tất cả gần như đều ở trong tay, nhưng vẫn không làm được.

* * *

"Muốn anh cầm giúp em không?" Một tiếng nói truyền đến từ phía

sau, lạnh giống như băng tuyết ngày đông giá rét. Hàn Niệm cảm thấy sự
lạnh lẽo lập tức lan từ đầu ngón tay ra, leo lên cả người cô, ngay cả xương
cốt toàn thân cũng bị đông lạnh, cứng nhắc không có cách nào xoay người,
thậm chí không nói ra tiếng.

Bước chân của Đường Diệc Thiên nặng nề hạ xuống, đi từng bước đến

gần. Hàn Niệm nghe rõ tiếng hít thở tức giận và nặng nề vang lên sau tai
cô, sau đó cô bị kéo ra, ngã vào tủ sách. Một tiếng loảng xoảng thật lớn, cả
giá sách bằng gỗ đều lung lay dữ dội, một bình gốm cổ tròn rớt từ trên cao
xuống đất, bễ nát bên cạnh bàn chân trần của cô.

Tiếng vang trong trẻo, giống như mộng thuỷ tinh vỡ tan.

Hàn Niệm ngẩng lên, bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm mà

cả người run rẩy. Anh đưa tay kéo thử, cửa két sắt đã nhẹ nhàng mở ra. Một
lần nữa chứng minh sự tin tưởng của anh đối với cô, đã bị giẫm đạp trên
đất, "Không phải anh đã nói, em không được xem sao?"

Quanh người anh phát ra sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, cả ngón tay

của cô cũng không nhịn được mà run rẩy, cô không có lý do nào để giải
thích. Ép người đến gần, Đường Diệc Thiên đè cô lên tủ sách. Cấn phía sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.