KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 48

Một già một trẻ, quét sạch thức ăn cay tê tái trên bàn, từ đầu đến cuối

bà Trần đều không hỏi tới chuyện cô trở về. Trên thế giới này, có rất nhiều
chuyện không thể hiểu được, chỉ nhìn qua, người từng trải không hiểu cũng
sẽ không hỏi.

Dù ăn nhiều đồ cay, nóng đến cả người đổ đầy mồ hôi, nhưng vào nửa

đêm mùa đông nhiệt xuống vẫn khiến Hàn Niệm lạnh đến khó có thể đi vào
giấc ngủ.

Trong trí nhớ của Hàn Niệm là phòng dành cho khách chưa từng có

khách đến ở. Đương nhiên, cô cũng không đảm bảo lúc mình không có đây
có hay không, nhưng có thể khẳng định, cho dù có, cũng không thường
xuyên. Bởi vì ở phòng này dù có máy điều hòa không khí cũng khó mà giữ
ấm, phòng lâu ngày không có người ở, luôn có cảm giác lạnh lẽo.

Hàn Niệm lạnh cuộn mình trong chăn, cô đã sớm đoán trước được thái

độ của Đường Diệc Thiên, nhưng từ lúc trở về đến giờ, lần đầu tiên cô lạnh
đến muốn khóc giống như hôm nay.

Cô nhớ Diệu Linh.

******

Bạo phá cầu Tinh Giang kết thúc, nhưng sau đó thu dọn công trình vẫn

rất nặng nề. Giám đốc công trình gọi điện thoại cho Đường Diệc Thiên,
thời gian cuối năm sắp tới, gần một nửa công nhân đã bắt đầu nghỉ phép.

"Tôi biết rồi, ừ…" Đường Diệc Thiên một tay cầm điện thoại từ trong

phòng ngủ đi ra phòng ngoài, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa. Anh đưa tay mở
cửa, thì nhìn thấy Hàn Niệm.

Cô mặc một bộ đồ ngủ san hô nhưng dài màu hồng, tôn lên làn da

trắng nõn của cô. Cổ tròn rộng rãi giắt trên vai của cô, xương đòn mảnh
mai liền với bả vai, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ không nhuốm chút bụi trần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.