KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 535

bạn bè chứ!...Phần khác, hơn nữa anh cũng không muốn đi làm, với lại anh
cũng muốn gặp Diệu Linh, cho nên anh vừa chửi mắng, vừa lái xe đi.

Chờ chú Hạ đưa bánh pizza nóng hầm hập đến, Diệu Linh vô cùng vui

vẻ, nằm trên ghế xô pha bên cạnh cửa sổ chơi đồ chơi, luôn đứng lên thò
đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ba!" Diệu Linh kêu anh, "Có xe cấp cứu!"

"Ừ." Đường Diệc Thiên buông sách trong tay ra, "Bệnh viện có rất

nhiều xe cấp cứu."

"Tại sao phải có xe cấp cứu? Tại sao lúc con đến bệnh viện không có

ngồi vậy ạ?" Câu hỏi của Diệu Linh luôn xuất hiện một chuỗi dài, "Ba có
ngồi xe cấp cứu chưa ba? Ba biết lái xe cấp cứu không ba?"

"Nếu bị bệnh nặng, sẽ ngồi xe cấp cứu đến bệnh viện. Nhưng không

phải ai cũng ngồi được." Trả lời câu hỏi của con nít là một chuyện phiền
phức, nhưng Đường tiên sinh lại cảm thấy rất thú vị. Không biết trả lời một
ít câu hỏi, anh có dài ra không?

"Con biết rồi ạ!" Diệu Linh tiếp tục gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ chờ

pizza, xe cấp cứu ngừng bên phải trước toà cao ốc điều trị gấp. Kéo cửa sau
ra, y tá và bác sĩ kéo băng ca xuống, theo phía sau là gia đình. Thị lực của
con nít rất tốt, Diệu Linh vươn tay chỉ ra ngoài, đầu ngón tay chọc lên kính,
"Ba! Mẹ ngồi nghe cứu thương kìa ba!"

* * *

Hạ Đông Ngôn đi từ tiệm pizza ra, trời đột nhiên trở tối. Mây đen như

mực nặng nề áp xuống, gió cũng mạnh hơn, anh vội vàng lên xe chạy về
phía bệnh viện. Mới chạy không bao lâu, mưa đã rơi xuống, vừa bắt đầu là
từng hạt đập vào kính xe, tiếp theo đó là văng tung tóe, cuối cùng mưa to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.