KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 537

Đường Diệc Thiên thật ngây thơ! Bởi vì trong phòng bệnh không có

ai, nói không thể giao con trai cho người ngoài sợ bị bắt cóc, vậy nên muốn
anh đội mưa chạy tới, thêm vào đức hạnh! Chẳng lẽ anh không bắt cóc sao!
Bắt cóc đều là người quen gây ra không biết à!

"Ba đi đâu rồi ạ?" Diệu Linh đúng là rất đói bụng, ăn xong một miếng,

đưa tay cầm miếng khác, "Ba không ăn sao?"

"Ba con là siêu nhân, không cần ăn cơm." Hạ Đông Ngôn tức giận vừa

ăn vừa nói, pizza vẫn chưa nguội, mùi vị không tệ.

"Ba không phải siêu nhân!" Diệu Linh nghiêm túc chứng minh cho ba

mình, "Ba là hiệp khách sâu bọ."

Hạ Đông Ngôn nằm lên giường, liếc mắt nhìn khoảng đen ngoài cửa

sổ, dù cửa sổ khép chặt nhưng vẫn nghe được tiếng mưa to gió dữ. Con
người, luôn cảm thấy mình rất mạnh, nhưng ở trước mắt một vài thứ, con
người cũng rất yếu ớt, một trận mưa to, một vụ tai nạn, hay một cơn bệnh
tật, đều có thể làm người ta mất đi sinh mạng trong phút chốc...

* * *

Phòng phẫu thuật còn sáng đèn. Hàn Niệm ngồi trên hành lang, đèn

màu trắng không có chút ấm áp chiếu lên khuôn mặt tái mét của cô, hai tay
mảnh mai nắm chặt lộ ra mạch máu màu xanh lờ mờ.

Đường Diệc Thiên nắm lấy tay cô, giống như đang nắm một miếng

băng. Anh biết tại giờ phút phó mặc cho số phận này, an ủi gì cũng vô
dụng. Nhưng ngoại trừ an ủi, thực sự không còn cách nào khác, "Không sao
đâu, sẽ không có chuyện gì..."

"Đều do em..." Nước mắt rơi xuống, mát lạnh đập vào mu bàn tay của

anh, Hàn Niệm nói, "Đều do em, tất cả đều do em..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.