KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 542

"Ông ấy...Có khỏe không?" Cô ngửa mặt hỏi anh, Đường Diệc Thiên

nhếch miệng cười, "Không sao rồi. Người còn đang ở ICU, nhưng nghe nói
tối nay có thể xuất viện..."

Hàn Niệm cúi đầu, mệt mỏi xoắn chặt tay, cô vốn tưởng rằng vụ sạt lở

đất đó là chuyện xấu nhất mình biết về ba, nhưng không ngờ rằng, cô vẫn
quá ngu ngốc. Cô không thể, hoặc giả nói, không dám tin thậm chí ngay cả
cô ba cô cũng gạt, còn gạt nhiều như vậy.

Cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, "Anh còn nhớ không? Anh

từng nói với em, tất cả mọi chuyện em làm đều là trò cười hoang đường
cực độ...Bây giờ xem ra, trò cười này nó còn hoang đường hơn anh nghĩ."

"Tiểu Niệm." Đường Diệc Thiên ngồi xuống giường ôm lấy cô, "Đã

qua hết rồi."

"Nhưng em không cho qua được..." Hàn Niệm vòng lấy anh, dựa sát

vào ngực anh, nơi đó rộng lớn và ấm áp. Sau khi mẹ qua đời, Hàn Niệm
tưởng là trên đời này cô còn có ba, lúc rời khỏi Đường Diệc Thiên, cô vẫn
tin cô còn có ba. Nhưng bao nhiêu sự kiên định và lòng tin của cô, bây giờ
buồn cười biết mấy.

Cô không phải là cô gái trẻ ngây thơ, không chịu nổi một chút đả kích,

thế giới này đầy rẫy sự lừa dối, cô sẽ không vì thế mà khóc lóc. Nhưng cô
không ngờ, người gạt cô, là người thân nhất của cô.

"Em muốn đi ra ngoài hóng mát." Cô nói, "Dẫn theo em, còn có Diệu

Linh nữa, chúng ra cùng đi có được không? Đi Châu Úc? Hay đi Nam Phi?
Trước kia anh đã nói sẽ dẫn em đi một lần..."

Đường Diệc Thiên đỡ lấy hai vai cô, cô cúi đầu tránh né ánh mắt của

anh, giống như mình là một đứa trẻ phạm lỗi, trốn tránh nhìn thẳng, trốn
tránh đối mặt, "Tiểu Niệm, em phải đợi ở đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.