KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 544

Đầu còn hơi đau, ống dẫn trong lỗ mũi và dụng cụ bên cạnh đã nói cho

ông biết, cuối cùng ông mới nhớ ra không phải là mơ, đúng là trong nháy
mắt ông đã nhức đầu dữ dội, sau đó hoa mắt té xuống.

Ông hơi quay mặt, nhìn thấy Hàn Niệm...và Đường Diệc Thiên đang

ngồi bên cạnh giường bệnh. Diệu Linh ở trong lòng Đường Diệc Thiên
giống như con khỉ nhỏ không chịu yên trèo qua trèo lại, thấy Hàn Phục Chu
tỉnh, thằng bé là người lên tiếng đầu tiên.

"Ông ngoại!" Giọng nói vô cùng trong trẻo, dường như có sức sống vô

tận.

Hàn Phục Chu cố gắng chuyển động khóe miệng, để mình nở nụ cười.

Diệu Linh nhảy từ trong lòng ba xuống, bàn tay bé nhỏ vịn vào giường,
nhìn sắc mặt tái mét của ông, quan tâm hỏi, "Ông ngoại, chích đau không
ạ?"

"Không đau..." Hàn Phục Chu mở miệng, sau đó hít thở bằng ống khí,

giọng nói của ông khàn khàn mệt mỏi, lại có phần hiền lành hơn. Hàn Niệm
không biết, cô còn có thể dùng tư "Hiền lành" này để hình dung ông hay
không.

"Ông ngoại thật dũng cảm." Diệu Linh giơ ngón tay cái lên, "Mẹ sẽ

khen thưởng cho ông ngoại, sau đó chúng ta cùng đi ăn gà chiên..."

Đường Diệc Thiên cười đứng dậy, dùng một tay kẹp Diệu Linh ở dưới

nách, cúi người nói với Hàn Niệm, "Anh dẫn thằng bé ra ngoài trước, ồn ào
quá."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.