KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 550

Thừa lúc mẹ và bà Trần bận nấu cơm, Diệu Linh chạy đến phòng sách

của ba. Thằng bé đi khập khiễng sờ lên chuôi cửa, cẩn thận mở ra một khe
nhỏ, tỉ mỉ nhìn vào trong từ cái khe hở đó, ba đang dựa vào ghế sofa đọc
sách.

Diệu Linh đẩy cửa đi vào, gọi ba, "Ba!"

Đường Diệc Thiên thấy con trai đến tìm mình, không nói gì lập tức để

tài liệu trong tay xuống, đưa tay ôm lấy Diệu Linh, đặt ngồi lên đầu gối của
mình, "Sao vậy?"

"Con có một câu muốn hỏi." Tiểu Diệu Linh nghiêm túc nói với ba.

"Sao? Hỏi gì?" Đường Diệc Thiên cau mày, có câu hỏi biết tìm ba giải

thích, xem ra trong mắt Diệu Linh, mình cũng rất có quyền uy! Đường tiên
sinh im lặng tán thưởng mình.

Diệu Linh nghễnh cằm nhỏ lên, nói đâu ra đấy hỏi, "Ba, bắt đầu của

truyện con vịt xấu xí là gì ạ?"

"À...Vịt mẹ dẫn cả đám vịt con đi lội nước." Đường Diệc Thiên tự

khoe đã nắm chắc tiết tấu của con, nhưng thiếu chút nữa đã bị câu hỏi của
Diệu Linh làm khó, "Phải vậy không?"

"Vậy Tôn Ngộ Không thì sao?" Diệu Linh lại hỏi.

"À...Ra từ trong tảng đá, đến Thuỷ Liêm Đông?" Đường Diệc Thiên

vừa trả lời, vừa suy nghĩ tại sao Diệu Linh muốn hỏi những điều này,
nhưng trước mắt anh vẫn chưa thành công nắm được lối suy nghĩ của con,
chẳng lẽ đây là trò chơi khảo nghiệm trí nhớ?

"Vậy còn ba con heo con?" Diệu Linh dịch chuyển trên người anh,

ngoẹo đầu đợi ba trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.