KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 582

"Tôi biết các người sợ tôi, cũng sợ tôi sẽ tức giận vì chuyện của Diệu

Linh, nhưng ở nhà trẻ Cây Bao, Diệu Linh là một học sinh, tôi cũng chỉ là
một phụ huynh. Lý do tôi không muốn chuyển trường cho thằng bé là vì tôi
cảm thấy bầu không khí ở nhà trẻ Cây Bao rất tốt, tôi hy vọng con của tôi
có thể mạnh khỏe phát triển ở đây." Đường Diệc Thiên nói, chuyện hôm
nay là lần đầu tiên, anh cảm thấy cần phải nói rõ, để tránh sau này lại xuất
hiện vấn đề như vậy, "Diệu Linh còn có Tiểu Bàn nữa, bây giờ vẫn đều là
những đứa trẻ ngây thơ không biết gì, mà giáo dục đúng sai cho bọn nhỏ là
trách nhiệm của cô giáo, tôi hy vọng thằng bé nghe lời thì cô giáo khen
ngợi, thằng bé phạm lỗi thì cô giáo hãy nghiêm túc phê bình và chỉ dạy, nói
cho thằng bé biết cái gì đúng, cái gì sai."

"Gia đình thế nào, ba mẹ thế nào, đều không liên quan đến hành động

đúng sai cũng thằng bé." Đường Diệc Thiên đứng lên, thân hình cao lớn và
cân đối, "Đợi sau này bọn chúng ra ngoài xã hội, có thể vì năng lực của
mình mà thu hoạch được cái gọi là ưu thế và đãi ngộ, nhưng trước mắt, bọn
chúng vẫn chưa cống hiến gì cho xã hội, bọn chúng không có tư cách
hưởng thụ tất cả những gì ba mẹ đạt được, càng không có tư cách hưởng
đặc quyền vì ba mẹ, đạo đức không cân xứng, chắn chắn có tai ương."

* * *

Ngồi vào xe ba, cài xong dây an toàn của ghế trẻ em, Diệu Linh thấy

mặt ba không cười, có chút căng thẳng hỏi, "Ba, ba giận sao?"

Đường Diệc Thiên không đổi lại khuôn mặt tươi cười ngay lập tức,

tuy Diệu Linh đã nhận sai, nhưng con nít phạm lỗi phải cho nó biết, cho dù
đã nói xin lỗi cũng nhất định phải trừng phạt, không phải nói xin lỗi rồi là
xong.

"Ba, con phải làm thế nào ba mới không giận nữa ạ?" Diệu Linh nói

xong, lại hỏi, "Mẹ biết chuyện này, cũng tức giận phải không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.