KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 61

Thẩm Du im lặng một lúc, dường như cảm nhận được sự lơ đãng của

anh. Cắn môi dưới, cô ta tiếp tục nói, “ Anh không biết Hàn Niệm trở về là
có mục đích sao? Anh còn tin tưởng cô ta sao? Hàn Phụ Chu...”

Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng mở miệng, nói những lời nhiều

nhất đêm nay, “ Đến nhà em rồi, xuống xe đi.”

Trên đường về đột nhiên có tuyết rơi, bông tuyết mỏng và nhỏ, mù mịt

trời đất. Sao biết tại sao Đường Diệc Thiên nhớ tới lẩu. Nóng sôi ùng ục,
một nửa nước trắng một nửa nước đỏ ( nước trụng và nước lẩu), các loại
nguyên liêu cuồn cuộn trong nòi.

Có người từng nói với anh, “ Trời có tuyết rơi nhất định phải ăn lẩu!”

Do mùa đông ở thành phố T rơi rất nhiều tuyết, anh đã sớm không nhớ rõ
tuyết rơi bao nhiêu trận, mà anh cũng chưa đi ăn lẩu lần nào.

Bởi vì người kia còn nói, “ Ăn lẩu nhất định phải có người ăn cùng, ăn

lẩu một mình rất buồn.”

Đẩy cửa nhà ra, phòng khách còn để đèn, bà Trần đã đi ngủ từ sớm,

căn phòng vô cùng yên tĩnh, dù rất ấm, cái lạnh của mùa đông ở khu vực
phía đong nam vẫn ngấm vào xương tủy.

Anh thay giày, đột nhiên có một tiếng động vang lên, một người giống

như một con chim vui vẻ từ trong nhà bếp nhào ra trước mặt anh, “ Chúng
ta ăn lẩu đi!”

Anh đi hai bước tới nhìn, trên bàn ăn thật sự có một cái nồi hình uyên

ương, các loại nguyên liệu bày trật tự trong mâm. Thịt đỏ,bắp vàng, rau
xnah, pha với căn phòng có tông màu xám vô cùng bất đồng.

Cô kiễng chân cởi áo khoác giúp anh, đôi tay nhỏ nhắn ấm áp vô tình

cọ qua cổ anh, anh gật đầu, “ Được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.