KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 615

Chẳng qua là người gửi kỳ vọng vào anh thực sự ít đến đáng thương!

Ngay cả trong thiệp chúc mừng của Hạ Bồng Bồng cũng chỉ viết, "Chúc
anh hai ngày nào cũng vui vẻ!"

Nói cho cùng anh chỉ vui vẻ một cách mù quáng! Viết một câu làm

việc suông sẻ, một bước lên mây, khó, lắm, sao!

* * *

Có một khoảng thời gian rất dài, Hạ Đông Ngôn không quan tâm gì

tới Hạ Bồng Bồng, nhất là sau khi anh đi làm, giống như hoàn toàn hoà vào
thế giới của người lớn, không đếm xỉa gì tới một con nhóc như Hạ Bồng
Bồng. Nhưng gần đây, Hạ Bồng Bồng cảm thấy anh hai lại để ý tới mình.

Nhưng hình như...Càng không thân thiện hơn!

"Hạ Bồng Bồng, giúp anh đánh tài liệu này vào hồ sơ điện tử đi."

"Bồng Bồng, giúp anh treo áo khoác này lên đi."

"Bồng Bồng, dắt chó đi dạo đi."

"Anh..." Hạ Bồng Bồng không biết mình mích lòng anh ở chỗ nào.

Tuy lúc anh hai không để ý tới mình, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng
thường xuyên "Để ý" giống vậy, Hạ Bồng Bồng cảm thấy thực ra không để
ý cũng tốt.

"Đây là việc em nên làm." Hạ Đông Ngôn nói một cách hợp tình hợp

lý, "Ai bảo em là em gái của anh!" Người lớn của nhà họ Hạ thường không
có ở nhà, đa số thời gian, trong nhà chỉ có hai em anh bọn họ. Hạ Quan
Đào rất bận, Hạ Đông Ngôn còn nhớ, lúc người phụ nữ kia uống rượu đã
từng lên án, lên án chồng của mình ngày nào cũng ở bên ngoài, hoàn toàn
không nhìn tới mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.