KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN
Trừu Phong Mạc Hề
www.dtv-ebook.com
Chương 7.2
Mặc dù bây giờ cô mang giày cao gót với phong thái cao quý, không
còn ngây thơ hồn nhiên, nhưng giây phút cô mang đôi giày màu đỏ đi tới,
vẫn khiến anh ngây dại như trước.
Vừa ăn nồi lẩu vừa nóng vừa cay vành mắt của Hàn Niệm đều đỏ lên,
cặp mắt sáng ngời long lanh nước nhìn anh. Đường Diệc Thiên không cách
nào né tránh, lập tức ngã vào hố sâu bên trong.
“Tiểu Niệm….” Anh thì thầm một tiếng, tiếng gọi này đến anh nghe
cũng có chút không chân thực, bao gồm cả người trước mắt, cũng không
chân thực.
Cô đã trở về rồi sao? Là Tiểu Niệm của anh đã trở về sao?
“Hả?” Hàn Niệm đang cắn một miếng bắp, ngẩng đầu nhìn anh, anh
đưa tay qua kéo, bắp rơi xuống đất.
Vừa tê dại vừa có vị cay làm anh không khỏi nhíu mày, nhưng đầu
lưỡi vẫn ở trong miệng cô cùng cô dây dưa như trước, hơi thở dày đặc tựa
như sự nhẹ nhàng và dứt khoát thường ngày của cô, khiến cho lòng người
si dại mà dấn sâu vào, khiến cho người chán ghét không thể đến gần.
Hàn Niệm hừ khẽ một tiếng, nâng tay vòng qua cổ anh. Anh ôm eo
nâng lên, cả người cô mất thăng bằng xiêu vẹo trong lòng anh. Lần này cô
nghe rõ nhịp tim đạp thình thịch của anh, lồng ngực phập phồng. Hơi thở
nặng nề xông vào mặt cô, trán dán chặt vào cô, bàn tay đã theo vạt áo ngủ