dò vào, muốn dục vọng của cô giống như nham thạch dâng lên phun ra cơ
thể anh.
Cô là Hàn Niệm.
Toàn thân anh chợt lạnh xuống.
Môi lưỡi tách ra, Hàn Niệm mở hai mắt, đôi môi bị mút lấp lánh, gò
má đỏ ửng như lửa. Hơi thở của Đường Diệc Thiên vẫn chưa ổn định,
nhưng đôi mắt đã nguội lại, “Ăn đi.” Anh nói xong thì cẩn thận đặt cô về
trên ghế.
Anh cầm đũa, mấy giây phút ngắn ngủi giống như ảo tưởng đêm
khuya, đột nhiên tan thành mây khói.
Hàn Niệm nhấp môi dưới đang nóng hổi, đưa tay vuốt lại mái tóc dài
bị anh vò rối, cũng bình tĩnh cầm lấy đũa. Chuyện này đã hoàn toàn vượt
qua sự mong muốn của cô, cô rất hài lòng.
Hơn nữa thoả mãn nhất chính là, cô đã đạt được mục đích của cô, còn
đạt thêm được sự hưởng thụ. Vì thế có khẩu vị nhiều hơn, ăn say sưa vui
vẻ. Khẩu vị của Đường Diệc Thiên cũng không ít hơn, có lẽ không ai có thể
từ chối được nồi lẩu đêm đông, giống như không ai có thể kháng cự lại
chuyện nhớ về mối tình đầu.
Mặc dù anh thề không cho phép cô nhắc tới quá khứ nhưng chính anh
đã phạm quy. Nghiêm khắc với người khác, khoan dung với sự kiềm chế
của mình, chậc chậc….
Nghĩ vậy, Hàn Niệm ăn thật ngon, cuối cùng còn bỏ vào trong nồi
mười cái bánh sủi cảo.
Ăn một bụng thịt viên, cô gần như phải vịn tay anh mới có thể đi lên
lầu. Phòng ngủ ở bên trái, phòng dành cho khách ở bên phải phòng sách