Lông mày nhíu chặt của Đường Diệc Thiên chợt dãn ra, không nói gì
chỉ khẽ gật đầu. Cô xoay người xuống giường, anh tiếp tục nằm đó không
nhúc nhích.
Lẩu đêm tuyết rơi, canh gà lúc bị bệnh...Cô mãi mãi luôn ở thời điểm
thích hợp cho anh những thứ anh muốn, tuy rằng những quy tắc kia có thể
đều do cô định, anh chỉ là một người có thói quen tiếp nhận quy tắc. Nhưng
dù thế, anh vẫn bị những điều tốt đẹp gần như tận tâm chăm sóc kia đánh
bại.
Không phải anh không nghi ngờ mục đích của Hàn Niệm, cũng không
phải hoàn toàn không đoán được ý đồ của cô, nhưng có một việc, có lẽ từ
đầu đến cuối anh đều thua cô. Cho dù câu bắt đầu lại lần nữa trong miệng
cô, chỉ có 1% là thật, anh cũng không ngại.
Vật còn người mất đau thương, tỉ mỉ lập kế hoạch lừa dối, thậm chí
sau này lúc vạch miệng vết thương tét ra máu chảy đầm đìa cũng tốt hơn
những ngày cô bỏ đi rất nhiều.
Chỉ là anh có chút không muốn, không buông được sự bình yên khó
có được này, bởi vì cả hai đều rất rõ ràng, lúc này tình cảm của bọn họ
thắm thiết cũng không thể trở lại như trước, nhiều ấm áp cũng không giấu
được lưỡi dao sắc bén, cuối cùng sẽ có ngày đổ máu.
Nhưng...Anh nhẻn miệng cười có chút ảm đạm, bà ngoại sói muốn
uống canh gà.
* * * * * *
Hàn Niệm vừa hít mũi vừa hầm canh gà, bà Trần nói, "Hai đứa trẻ các
người, cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì..."
"Bà Trần, cháu trai bà nhiêu tuổi rồi ạ?" Hàn Niệm tuỳ ý hỏi, chuyển
đề tài.