KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 84

"Hơn ba mươi, còn chưa sinh con, làm ta sốt ruột muốn chết." Bà Trần

thở dài, "Ơ! Năm nay Diệc Thiên cũng gần 30, hai đứa..."

Có một số chuyện có tránh cũng tránh không thoát. Nhưng Hàn Niệm

lại có chút may mắn là mình không có họ hàng ở thành phố J, khỏi phải bị
nghiêm hình tra khảo trong năm mới.

Trong trí nhớ của cô gần như không có ấn tượng gì với ông bà nội và

ông bà ngoại, lúc nhỏ bọn họ cũng rất ít đến thăm cô, Hàn Niệm lấy điểm
đó cho là người già có quan niệm trọng nam khinh nữ. Sau này bọn họ lần
lượt qua đời, Hàn Niệm cũng không đau buồn lắm.

Mẹ của Hàn Niệm là con gái một, người thành phố J, lấy chồng xa rồi

chuyển về phía tây nam. Từ bé bà đã là con cưng, sau khi kết hôn rất hoà
hợp với chồng, mười ngón tay không dính nước, sống vô cùng thanh thản.
Ngay cả lúc qua đời cũng không giống người khác...bị trầm cảm tự sát qua
đời.

Bà uống thuốc ngủ lặng lẽ đi vào giấc ngủ ở năm Hàn Niệm hai mươi

tuổi, thậm chí còn chưa chờ dung nhan của mình già đi, chết vẫn còn tao
nhã xinh đẹp.

Cho đến bây giờ Hàn Niêm vẫn không biết, tại sao mẹ lại bị trầm cảm.

Họ hàng của ba Hàn Niệm đa số đều ở Vân Nam, sau khi ba lên chức

chuyển tới thành phố J thì không qua lại nhiều lắm, hơn nữa sau khi xảy ra
chuyện càng không có họ hàng nào đến tìm cô.

Bởi vì trước giờ không thân thiện, Hàn Niệm không có cảm giác lòng

người dễ thay đổi, không có kỳ vọng cũng không có thất vọng.

Cho nên bà Trần xem như là người già quen thuộc nhất bên cạnh cô,

cũng chỉ có bà Trần cho cô cảm giác hiền từ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.